27/8/11

Phan Mộng Hoàn - Thương để ở đâu?


Thương để ở đâu?
Phan Mộng Hoàn

Nửa khuya hôm qua tôi tỉnh giấc, xe đã đậu xịch trước parking lot nhà. Nam Trân lái xe thiệt cừ, trẻ trung có khác. Vậy là me con Minhon đã trở lại nhà bên ấy. Tôi không thèm nhớ vì buồn ngủ quá, vội lăn vào giường làm một giấc tới sáng. Dậy sửa soạn đón 2 ông tướng Sữa Càphê sẽ tới bây giờ. Bước vào nhà, cu Sữa hỏi ngay, Gấu con đâu rồi? bà nội trã lời, đã bay về VN kịp đi học.
Lòng tôi chợt xoắn vó một nỗi nhớ thằng cháu ngoại mảnh mai bé bỏng. Gấu con tròn 3 tuổi mà khôn lanh ghê. Tối hôm qua nó chỉ chỗ bà ngồi cạnh bên nó, giữa ông và Gấu. Xe trực chỉ hướng lên phi cãng San Francisco. Mommy ngồi băng trước với Nam Trân, ông ngoại trên 70 rồi nên lái xe đêm không còn tốt nữa, nguy hiểm phải nhường tay lái cho cô dâu út. Nhà cu Bơ không đưa mẹ con Nhon vì xe ba me đủ sức chở 3 thùng gọn. Toàn là đồ cho “les misérables” Huế hết 2 thùng! bởi vì trái tim tôi khi mô cũng trĩu nặng thương vòng ngoài.
Bà hỏi cháu, Gấu con thương bà không? Nó ngó chăm tôi gục gặc đầu. Thương để đâu? Cháu trã lời, để trong tim. Lại hỏi tới, tim trên hay tim dưới? hai con mắt tròn xoe viên bi chớp lóe trong bóng tối, xe đang chạy trên 101, đèn ngoài cửa xe lấp lánh vui. Nó nói mau, tim dưới! mọi người phá ra cười. Bà ôm ngực bên trái xoa xoa, tim ở đây nì, Gấu con thương bà để đây hí. Nó chúm môi cười tí tí. Bà đèo queo hỏi nữa, Gấu thương bà nhiều không? Nó chờ trã lời dứt khoát: thương! Bà cứ câu hỏi: thương để đâu? Thằng cu nhẫn nại trã lời, trong tim, chữ tim rõ ràng không ngọng không chớt tim ra “chim”. Rứa thì để tim trên hay tim dưới? tim dưới, thằng cu xác định thế và ngó chăm chú bà chờ phản ứng- cả xe cười oà ra như pháo tết. A! hèn chi Gấu Con pipi trôi bà ra vườn!
Tối nào tôi cũng mò xuống khách sạn uncle Bom ngủ với me con Minhon. Nhà này hai phòng cậu Bom sửa lại xinh xắn cho khách thân ở xa có thể trú qua đêm. Năm ngoái dành gia đình Burbank của dì Mina, New Year 2010 này vào dịp đám cưới Nam Trân- Bom dành cho chị Sui chúng tôi, mẹ cô dâu.
Gấu Con dáng cao thanh mảnh, tóc tai một đống bùm xùm kiểu nghệ sĩ, không chịu cho ai cắt ngắn, nó đòi phải nuôi tóc dài. Có hôm mommy bay qua nhà bạn chơi, gửi bà ngủ với cháu. Thế là tôi phải trong tư thế ở qua đêm với thằng nhóc. Tôi hơi lo lo vì cả đời hai mẹ con nó quấn quýt nhau không rời. Thế nhưng nghĩ kỷ, lần ở VN hè 2009, khi con gái phải bay đi huấn nghiệp BA tận Singapore gần tuần lễ, hai bà cháu hủ hỉ suốt thời gian đó mà có sao đâu, dù cho đúng vào thời kỳ cháu mọc răng bị hành sốt cao.
Lần này ở Mỹ, tôi mạnh dạn OK và “training” cho chắc cú bằng cách xuống hotel ngủ với Nhon- Gấu Con. Trời cuối tháng 5 mà San Jose còn lạnh ghê, chạy băng từ nhà trên xuống khách sạn, thằng cháu gọi thế, khuya trong vườn gió rít những cây thông thổi xạt xào, trên tít cao bóng trăng xanh xao, len lỏi cành nhìn xuống. Lạnh khiếp thế nên tôi gọi, hotel đỉnh gió hú, Nhon ôm Gấu Con trùm kín trong áo ấm dày cui vẫn rét run.
Hai tuần me con Nhon về nhà San Jose, thoắt cái đã trôi mau. Bây giờ, sáng tối tôi lang thang ra vườn, xuống khách sạn cậu Bom, lòng buồn ngẩn ngơ…đọc thơ Kiều nghe sao mà giống mình quá Hương gây mùi nhớ, trà khan giọng tình…(?)
Cháu ngoại tôi bú bình mệt nghỉ. Nhon dặn me lời ghi trên bảng, me nhớ cho Gấu bú 3 bình một đêm! Ui chao ơi! bú dữ rứa cặm hèn chi không dầm dề nước non! Tôi sửa soạn một đống khăn lông dày, to đủ cở, quyết đối phó nạn lụt nổi trôi. Tuần lễ về đây, sáng chiều chị nuôi bà vui vẻ lượm từng lô khăn lông tẫm hương urê, đem lên nhà trên giặt sấy, cho khỏi hôi xoon căn nhà từ lâu rồi vắng mùi khai. Sáng Nhon vưà đi khỏi, cháu ngoại tỉnh giấc, cười với tôi hỏi mommy đi đâu, Me đi chơi, mua bong bóng bay, mua…Gấu thêm, mua bút màu mua… tôi thêm, mua đủ thứ! Và bà rũ cháu vào toilet pipi. Nó lăng xăng giúp bà mau lẹ tự thay quần ướt sũng, lon lon chạy ào vô phòng tắm cho bà lau rửa. Gấu than lạnh quá! Tôi vội lau mình cho nó và quấn khăn dày quanh tấm thân bé tí đang khẽ run. Trời cuối tháng 5 Cali vẫn ham rét, cháu tôi từ xứ nhiệt đới về biểu sao không lạnh. Cháu tìm trong thùng me đem về chiếc quần trắng vải để diện. Tôi đặt cho nó nick name, “ông hội đồng Cần Thơ”, vì quần dài vải mịn mặc mát hợp làn da dễ dị ứng của thằng cu. Hôm đón hai me con nó về thăm nhà, từ cửa lớn ra khỏi phòng hải quan, tôi dòm tìm mà không nhận ra dáng dấp của đôi mẹ con có lẽ Korea ra cuối cùng, mãi khi nghe ai reo lên, ‘Minhon về kìa’ mới nhìn ra. Thằng cu chạy quấn chân mẹ nó là cháu ngoại tôi.
Cu con tóc xù như tổ quạ, chân mang dép nhẹ chạy loăng quăng. Minhon trông gọn gàng dễ thương trong cái đầm trắng đơn giản, tóc chải điệu như Mina, ra vẻ giáo sư gớm! Ba anh em thằng cu xúm vào nhau thân thiết ngay. Sữa sà sát Gấu Con, Baby tức Càphê cũng thế. Chàng mít nhỏ dành đẩy xe chất đầy hai thùng. Tôi ôm hôn con gái út, Nhon nói, toàn là đồ của me không à! Ai đi về mà không lâm cảnh làm con lừa tải quà lung tung theo “order” tôi nỉ non yêu cầu. Cho bên nớ cho bên ni…
Trăng non xanh xao, gió khuya lạnh, tôi mỗi đêm xuống khách sạn của Gấu con ngủ với mẹ con nó. Cali thời tiết mát dễ chịu so với nhà Nhon thuê ở vùng quận 7. Về bên đó ở với con gái, mỗi lần muốn thăm bạn bè, người quen thân, tôi phải tốn tiền taxi đi về 20 đôla, vì phần đông họ còn ở dưới Saigòn cũ, xa tít. Xe cộ người ngợm chao ơi đâu ra mà lúc nhúc chóng mặt. Buiding cao ngất mọc lên sừng sững chiếm hết bầu trời xanh nhiều mây trắng ngày xưa ấy khi cả nước chưa thống nhất Bắc Nam một nhà. Nội chiến chấm dứt, người sinh sản thêm, đời sống khó khăn. Nông thôn dân bỏ bê ruộng vườn cày cấy, tuôn ra thành phố kiếm miếng ăn…

Bà ngoại viết tặng Gấu con cuối năm 2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét