chùm thơ Phạm Phú Hải (1950-2009)
8.05.2009
những bài thơ sẽ còn lại mãi, sau cái chết nhà thơ
Lão già cỡi con ngựa già
Trắng phau lừng lững bay qua ngọn đồi
Ngọn đồi người ngựa cùng trôi
Chao ôi ta thấy cuộc đời cũng mau
Bà già tắm
Bà già đứng tắm dưới trăng
Trăm con rắn nhỏ vùng vằng chui ra
Bà già đứng tắm tháng ba
Chất xuân run rẩy giữa da thịt cằn
Bà già đứng tắm hung hăng
Có hài ông lão râu giăng trên trời
Bà già đứng tắm mím môi
Nhăn nheo hé nửa nụ cười mỉa mai
Bà già tắm suốt đêm dài
Trăng rùng mình gởi tà cài gốc mây
Bà già tắm tới đầu mai
Bình minh sương muối xuống vài thiết tha
Thanh huy gọi hoàng huy ta
Lão bà ơi có tiếng gà lạc thanh.
Soi
Lỡ cầm địa ngục trên tay
Đốt lên làm đuốc soi ngày soi đêm
Soi vô trái đất rất mềm
Soi ra thăm thẳm rất đen rất dày
Soi chỉ tay thấy ăn mày
Soi chỉ chân thấy đống ngai vàng vàng
Soi đầu làng thấy dân làng
Soi giữa đàng thấy con đàng máu tươi
Soi phố thị thấy ngậm ngùi
Lấn nhau chạy đến hết đời biệt tăm
Soi quanh qua chỗ sẽ nằm
Thấy con trùng đã tri âm bao giờ
Soi lui thiên cổ bơ vơ
Soi tương lai thấy mờ mờ hư vô
Tắt đuốc nhắm mắt ngây ngô
Chân này bước lộn vào mồ chân kia.
Thằng câm
Thằng câm nằm mộng giận người
Sáng ra ú ớ mấy lời quàng xiên
Giữa đời chân đảo chân điên
Bước điên bước đảo huyên thuyên một đời.
Vuốt
Đưa tay vuốt mắt tà huy
Vuốt trăm năm vuốt thầm thì tuổi tên
Vuốt cù lao chín chữ đền
Vuốt xanh cúc đục vuốt mềm tử sinh
Vuốt hoài mây trắng lênh đênh
Vuốt trăm tay vuốt ngàn cành xương khô
Vuốt xuôi trời đất hồ đồ
Vuốt tan nghiệp nguyệt vuốt mờ tồn vong.
Vuốt mắt
Con ngồi trong tối rất lâu
Lắng nghe thiên cổ trở đầu bên tai
Mây vàng đều vó về thai
Mẹ cha sẽ lớn bên hai sinh thành
Ngồi đây giọt lệ lăn quanh
Lệ ôi rơi xuống tan tành ta đi
Đưa tay vuốt mắt tà huy
Mây vàng vó sải lạc về phương nao
Cho con rũ rượm tạ chào
Bình minh mây trắng chiêm bao cuối đường
Con ngồi hú khắp mười phương
Hú bà trăng đỏ hú hương khói mờ
Hú hoàng hôn hú tinh mơ
Mòn hơi con ngất giữa bờ tử sinh.
Khóc giữa thai
Khóc một lần rồi thôi không khóc nữa
Khóc trong thai là tiếng của mây trời
Khóc trong thai là một tiếng cả cười
Là tiếng máu rơi trên bờ lộ vắng
Khi những khách du xưa đều mất dạng
Những hài xưa gió nhặt xếp quanh đây
Để chiều chiều mở hai mắt thơ ngây
Nhìn sương khói mà tưởng mình sương khói
Một âm thanh nhập về hai tiếng nói
Biển sóng reo bập bẹ tử và sinh
Trăm con sông máu mãi mãi vô tình
Nguồn thả xuống một dòng xanh lảo đảo
Giữa trùng khơi ta vẫn ngồi cấm khẩu
Lửa tà huy đốt cháy ngọn tà huy
Ta đứng lên rồi thổ não vô tri
Một phiến máu một phiến gì giữa biển.
Đắng ruột
Có những lúc ta thấy buồn đắng ruột
Mộng huyên thuyên nói chuyện với hai tai
Nghe xa xưa một tiếng lá rời ngai
Còn ngoái lại khoảng trời xanh âu yếm
Bởi ta biết bóng rừng kia bịn rịn
Cuống lá xanh bên lá đã ngả vàng
Đi giữa đời ta cười nói mê man
Ai đâu biết giữa giọng cười nghiêng ngả
Đã ngả nghiêng màu máu tự thiên thanh
Nhìn thấy úa vàng một bãi cỏ đang xanh
Và vội vã chạy quanh những chén đầy mật ngọt
Đã đớn đã đau đã xa đã xót
Góp gió đầy cho một trận phôi pha
Góp gió đầy cho một trận phôi pha
Hà hà hà hà hà hà hà hà hà hà hà…
Có bão bùng chi trong sóng nắng
Sao nghe nằng nặng giữa xương lưng
Có phải hư không trong giây phút ngập ngừng
Rơi xuống cả hồn tôi chiều trĩu nặng
Tôi ngửa hết xương ra chờ giờ mê sảng
Thịt da tôi mà ai đã đem đi
Tảng hồn tôi mà triệu vết đã ghi
Năm cung cũ của triều đàn rộn gió
Trăng xưa ơi màu trăng xưa hội ngộ
Lạ lùng sao mà cũng tịch liêu sao
Dương dương hồ nga nga hồ
Âm thanh gói kín ngón tay khô khốc
Đã lỡ nhốt cuồng phong vào đầy óc
Giọt máu tươi quay lộn tới vô cùng
Ai điên cuồng nhấp cạn chén tà huân
Đập vỡ chén rồi ôm đầu khóc chén
Vết thương cũ ngàn năm hằn giữa trán
Bỗng trưa nay mở miệng ra cười
Bông đang búp
Bông sẽ rụng chiều mai hay sáng mốt
Em có răng thì hãy nghiến mà chờ
Quay lưng rồi những ngõ ngách phôi pha
Một nẻo nói miệng môi tôi dò dẫm
Tôi thấy rõ buổi chiều đang đứng ngọng
Đứng trân trân giữa bước trầm trầm
Họa mi buồn dù chỉ một âm câm
Cũng không mở cũng nỡ lòng không mở
Ôi ai biết chỉ cho ta cánh cửa
Mở cho ta ta sẽ cam chịu làm hề
Bụi bặm người bám đục thảo khê, ơi
Nguồn nước khiết vẫn muôn đời bứt rứt
Vô cùng tưởng khối hồn chùng vô cực
Đàn Bá Nha vẫn vọng dưới mồ lên
Hay thanh âm từ bắc đẩu về tìm
Khói và khói muôn xưa hiển hiện
Ôi mặt trời những tia dài quái hiểm
Những sớm mai những khuya tối chiều trưa
Ta vẫn ngồi nghe một triệu giọt mưa
Rơi thứ tự vào tim ta ngớ ngác
Ôi đằng đẵng gió chiêm bao xào xạc
Rừng hồn ta mà bóng tối mọc từ lâu
Vạn vạn âm linh vọng vọng tự đâu đâu
Vạn tiền kiếp lóe lòa giờ lâm tử
Thôi em nhé, có răng thì em cứ
Nghiến cho lâu, em cứ nghiến đi mà
Nghiến cho lâu, em cứ nghiến, em à