Hiển thị các bài đăng có nhãn Những bức thư tình của Napoléon. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Những bức thư tình của Napoléon. Hiển thị tất cả bài đăng

24/6/09

Những bức thư tình của Napoléon

Những bức thư tình của Napoléon





NHỮNG BỨC THƯ TÌNH CỦA NAPOLÉON BONAPARTE VIẾT CHO JOSÉPHINE


Thư của Napoléon viết cho Joséphine

Lettres de Napoléon à Joséphine~~~~


NGƯỜI TÌNH
I. L'AMANT



Tôi không tưởng tượng được cái có thể gây ra cho tôi bức thư của cô. Tôi xin cô cho tôi niềm vui để tin rằng không có người nào muốn có tình bạn với cô bằng tôi, và không ai sẵn sàng làm cái gì để chứng tỏ điều đó bằng tôi. Nếu những công việc bận rộn cho phép tôi, tôi sẽ tự mình mang đến cho cô bức thư của tôi.

Paris, le 6 brumaire an IV
Je ne conçois pas ce qui a pu donner lieu à votre lettre. Je vous prie de me faire le plaisir de croire que personne ne désire autant votre amitié que moi, et n'est plus prêt que moi à faire quelque chose qui puisse le prouver. Si mes occupations me l'avaient permis, je serais venu moi-même porter ma lettre.


************************************

7 giờ sáng

Anh thức dậy đầy hình bóng em. Chân dung em và kỷ niệm say mê của đêm qua không cho anh cảm giác nghỉ ngơi. Joséphine dịu dàng và vô song, cảm giác lạ lùng nào em đã gây ra nơi trái tim anh? Cô có bực dọc không? Tôi thấy cô buồn phải không? Cô có âu lo không? Tâm hồn tôi tan nát vì đớn đau, và không nghỉ ngơi chút nào nơi bạn của cô... Nhưng vậy thì có phải là hay hơn cho tôi khi, tự trao mình cho tình cảm sâu thẳm đang ngự trị, tôi rút ra từ môi cô, từ tim cô ngọn lửa đốt cháy tôi. A! Chính từ đêm đó mà tôi nhận ra là hình ảnh đó không phải là cô! Em sắp khởi hành trưa nay, trong 3 giờ nữa anh sẽ gặp em. Trong lúc chờ đợi, mio dolce amor, hãy nhận ngàn nụ hôn; nhưng đừng cho lại anh vì chúng đốt cháy máu anh.


7 heures du matin

Je me réveille plein de toi. Ton portrait et le souvenir de l'énivrante soirée d'hier n'ont point laissé de repos à mes sens. Douce et incomparable Joséphine, quel effet bizarre faites-vous sur mon coeur ? Vous fâchez-vous ? Vous vois-je triste ? Êtes-vous inquiète ? Mon âme est brisée de douleur, et elle n'a point de repos pour votre ami... Mais en est-il donc davantage pour moi, lorsque, me livrant au sentiment profond qui me maîtrise, je puise sur vos lèvres, sur votre coeur, une flamme qui me brûle. Ah ! c'est cette nuit que je me suis bien aperçu que votre portrait n'est pas vous ! Tu pars à midi, je te verrai dans 3 heures. En attendant, mio dolce amor, reçois un millier de baisers; mais ne m'en donne pas, car ils brûlent mon sang.




***************************************************


Anh viết cho em từ Châtillon, và anh đã gởi cho em giấy cho phép để em nhận những số tiền khác nhau mà anh được...

Mỗi lúc mỗi xa em, bạn yêu quý, và càng lúc anh càng thấy mất dần sức lực để chịu đựng phải xa em.

Em là đối tượng vĩnh cửu của tâm tưởng anh; trí tưởng tượng anh hao mòn đi tìm những gì em làm. Nếu anh thấy em buồn, tim anh đau xé và nỗi đau đớn tăng lên; nếu em vui, đùa nghịch với bạn bè em, anh sẽ trách em đã quên ngay ba ngày đau đớn cách xa.
Như em thấy, anh không dễ vừa lòng; nhưng bạn tốt của anh ơi, có nhiều chuyện khác nữa, nếu anh sợ rằng sức khoẻ em yếu đi hay em có nhiều lý do để buồn mà anh có thể đoán được; thì anh tiếc vận tốc mà người ta đã xa tim anh. Anh cảm giác thực sự rằng tính tốt tự nhiên của em không còn hiện hữu trong anh, rằng bảo đảm là không xảy ra chuyện gì bực bội cho em để anh có thể bằng lòng.

Nếu ai hỏi anh rằng anh có ngủ ngon không thì trước khi trả lời anh cần nhận thư để bảo đảm rằng em đã được nghỉ ngơi tốt lành. Bệnh tình, cơn phẫn nộ đàn ông chỉ tác động lên anh bởi ý nghĩ chúng xảy ra cho em, bạn hiền của anh.

Xin thần hộ mệnh, thần đã luôn luôn bảo đảm cho anh trong những nguy tai to lớn nhất, và anh tự nguyện thôi được che chở để Thần bao quanh em, bảo bọc em . A! Ðừng nên vui, nhưng hơi buồn, và nhất là xin cho tâm hồn em thoát khỏi sự đau buồn, như thân thể xinh đẹp bệnh hoạn của em; em biết Ossian của chúng ta nói gì ở trên đó.

Hãy viết cho anh, bạn dịu dàng của anh, và thật dài, và hãy nhận một ngàn lẻ một nụ hôn tình yêu, nụ hôn êm ái nhất và thật nhất.


Chanceaux, le 24 ventôse, en route pour l'armée d'Italie
Je t'ai écrit de Châtillon, et je t'ai envoyé une procuration pour que tu touches (les) différentes sommes qui me reviennent... Chaque instant m'éloigne de toi, adorable amie, et à chaque instant je trouve moins de force pour supporter d'être éloigné de toi.

Tu es l'objet perpétuel de ma pensée ; mon imagination s'épuise à chercher ce que tu fais. Si je te vois triste, mon coeur se déchire et ma douleur s'accroît ; si tu es gaie, folâtre avec tes amis, je te reproche d'avoir bientôt oublié la douloureuse séparation de trois jours ; tu es alors légère et, dès lors, tu n'es affectée par aucun sentiment profond.
Comme tu vois, je ne suis pas facile à me contenter ; mais, ma bonne amie, c'est bien autre chose si je crains que ta santé soit altérée ou que tu aies des raisons d'être chagrine que je ne puis deviner ; alors je regrette la vitesse avec laquelle on m'éloigne de mon coeur. Je sens vraiment que ta bonté naturelle n'existe plus pour moi, et que ce n'est que tout assuré qu'il ne t'arrive rien de fâcheux que je puis être content. Si l'on me fait la question si j'ai bien dormi, je sens qu'avant de répondre j'aurais besoin de recevoir un courrier qui m'assurât que tu as bien reposé. Les maladies, la fureur des hommes ne m'affectent que par l'idée qu'elles peuvent te frapper, ma bonne amie.

Que mon génie, qui m'a toujours garanti au milieu des plus grands dangers, t'environne, te couvre, et je me livre découvert. Ah ! ne sois pas gaie, mais un peu mélancolique, et surtout que ton âme soit exempte de chagrin, comme ton beau corps de maladie : tu sais ce que dit là-dessus notre bon Ossian.
Écris-moi, ma tendre amie, et bien longuement, et reçois les mille et un baisers de l'amour le plus tendre et le plus vrai.

Nice, le 10 germinal

Anh không sống ngày nào mà không yêu em; không đêm nào anh không siết em trong cánh tay anh; không khi nào anh uống tách trà mà không nguyền rủa vinh quang và tham vọng đã giữ anh xa linh hồn của cuộc sống anh. Giữa những công việc, đứng đầu những đội quân, đi khắp các doanh trại, Josphine yêu kiều của anh duy nhất trong tim anh, chiếm đóng trí óc anh, thu hút suy tưởng anh. Nếu anh xa em bằng vận tốc của thác lũ sông Rhône, là để gặp lại em nhanh chóng. Nếu giữa đêm anh thức dậy để làm việc, là để bạn dịu dàng của anh đến sớm hơn vài ngày, và tuy vậy, trong bức thư từ 23 đến 26 tháng Sáu, em đối xử với anh là "ông".
"Bà", cho chính em đó ! A!, xấu xa, em có thể viết cho anh bức thư đó sao! Nó lạnh làm sao! Rồi thì, từ ngày 23 đến 26, còn lại 4 ngày; em đã làm gì mà em không viết thư cho chồng của em?... A! bạn của anh ơi, chữ "ông" và bốn ngày này làm cho anh hối tiếc sự lạnh lùng cổ xưa của anh. Tai họa sẽ xảy ra cho ai đã gây ra chuyện đó! Sự trừng phạt và khổ hình có thể chứng tỏ rằng niềm tin và hiển nhiên (nó phục vụ cho bạn em) sẽ chứng tỏ cho anh biết không! Hỏa ngục không có sự hiển nhiên! Cũng không có những cơn thịnh nộ, rắn!
Ông! Ông! A! Cái gì sẽ xảy ra trong 15 ngày sắp tới?... Tâm hồn anh buồn thảm; tim anh nô lệ, và trí tưởng tượng của anh làm anh sợ... Em yêu anh ít hơn; em sẽ được an ủi. Một ngày kia, em sẽ không còn yêu anh nữa; hãy nói cho anh; ít nhất anh cũng xứng đáng với tai họa... Vĩnh biệt, người đàn bà, sóng gió, hạnh phúc, hy vọng và tâm hồn của đời sống anh, mà anh yêu, mà anh sợ, đã gợi cho anh những cảm xúc êm ái, đã gọi anh ra với Thiên nhiên, và những động tác mãnh liệt, vũ bão (của núi lửa) như sấm. Anh không đòi hỏi ở em tình yêu bất diệt, cũng không đòi sự trung thành, nhưng chỉ ... sự thật, lòng thẳng thắn không bờ. Ngày mà em nói "em yêu anh kém trước" sẽ là ngày cuối cùng của đời anh. Nếu tim anh đủ sự đê hèn để yêu mà không cần trả lại, anh sẽ xay nhuyễn nó bằng răng.

Joséphine, Joséphine ! Em có còn nhớ thỉnh thoảng anh nói với em: Thiên nhiên tạo cho anh tâm hồn mạnh và cương quyết. Nó tạo cho em những ren và màng mỏng. Có phải em đã hết yêu anh? Xin lỗi em, linh hồn của sự sống anh, tâm hồn anh trải ra trên những sự phối hợp rộng lớn. Tim anh, hoàn toàn chiếm ngự bởi em, có những lo âu làm anh đau khổ... Anh buồn phiền vì không gọi được tên em. Anh chờ những gì em viết. Chào em! À! nếu em yêu anh ít đi, em sẽ không bao giờ yêu anh nữa cả. Vậy thì anh sẽ tha hồ mà than vãn.

Tái bút: Chiến tranh, năm nay, không còn nhận ra được. Anh bảo cho thịt, bánh mì, da lông thú; kỵ binh của anh sắp tiến hành. Những quân sĩ của anh đánh dấu nơi anh sự tin tưởng không diễn tả được; chỉ có mình em là làm buồn anh; chỉ có em, sự khoái cảm và ray rứt của đời anh. Một nụ hôn cho các con em mà em không nói! Tất nhiên chuyện đó sẽ làm dài thư của em hết một nửa. Những người khách viếng, lúc 10 giờ sáng, sẽ không thích gặp em đâu. Ðàn bà!!!


Je n'ai pas passé un jour sans t'aimer ; je n'ai pas passé une nuit sans te serrer dans mes bras ; je n'ai pas pris une tasse de thé sans maudire la gloire et l'ambition qui me tiennent éloigné de l'âme de ma vie. Au milieu des affaires, à la tête des troupes, en parcourant les camps, mon adorable Joséphine est seule dans mon coeur, occupe mon esprit, absorbe ma pensée. Si je m'éloigne de toi avec la vitesse du torrent du Rhône, c'est pour te revoir plus vite. Si, au milieu de la nuit, je me lève pour travailler, c'est que cela peut avancer de quelques jours l'arrivée de ma douce amie, et cependant, dans ta lettre du 23 au 26 ventôse, tu me traites de vous.
Vous toi-même ! Ah ! mauvaise, comment as-tu pu écrire cette lettre ! Qu'elle est froide ! Et puis, du 23 au 26, restent quatre jours ; qu'as-tu fait, puisque tu n'as pas écrit à ton mari ?... Ah ! mon amie, ce vous et ces quatre jours me font regretter mon antique indifférence. Malheur à qui en serait la cause ! Puisse-t-il, pour peine et pour supplice, éprouver ce que la conviction et l'évidence (qui servit ton ami) me feraient éprouver ! L'Enfer n'a pas de supplice ! Ni les Furies, de serpents ! Vous ! Vous ! Ah ! que sera-ce dans quinze jours ?...
Mon âme est triste ; mon coeur est esclave, et mon imagination m'effraie... Tu m'aimes moins ; tu seras consolée. Un jour, tu ne m'aimeras plus ; dis-le-moi ; je saurai au moins mériter le malheur... Adieu, femme, tourment, bonheur, espérance et âme de ma vie, que j'aime, que je crains, qui m'inspire des sentiments tendres qui m'appellent à la Nature, et des mouvements impétueux aussi volcaniques que le tonnerre. Je ne te demande ni amour éternel, ni fidélité, mais seulement... vérité, franchise sans bornes. Le jour où tu dirais «je t'aime moins» sera le dernier de ma vie. Si mon coeur était assez vil pour aimer sans retour, je le hacherais avec les dents.
Joséphine, Joséphine ! Souviens-toi de ce que je t'ai dit quelquefois : la Nature m'a fait l'âme forte et décidée. Elle t'a bâtie de dentelle et de gaze. As-tu cessé de m'aimer ? Pardon, âme de ma vie, mon âme est tendue sur de vastes combinaisons. Mon coeur, entièrement occupé par toi, a des craintes qui me rendent malheureux... Je suis ennuyé de ne pas t'appeler par ton nom. J'attends que tu me l'écrives. Adieu ! Ah ! si tu m'aimes moins, tu ne m'auras jamais aimé. Je serais alors bien à plaindre.

P.-S. - La guerre, cette année, n'est plus reconnaissable. J'ai fait donner de la viande, du pain, des fourrages ; ma cavalerie armée marchera bientôt. Mes soldats me marquent une confiance qui ne s'exprime pas ; toi seule me chagrine ; toi seule, le plaisir et le tourment de ma vie. Un baiser à tes enfants dont tu ne parles pas ! Pardi ! cela allongerait tes lettres de moitié. Les visiteurs, à dix heures du matin, n'auraient pas le

plaisir de te voir. Femme !!!



Albenga, le 18 germinal


Anh nhận thư em nói là em ngưng chuyện đi về nông thôn; và sau đó em lấy giọng ghen tương anh, người mà, đến đây với công việc và mệt mỏi chồng chất . A! ban hiền của anh!...Quả thiệt là anh sai trái. Mùa Xuân, nông thôn rất đẹp; và rồi thì, người tình 19 tuổi có ở đó dĩ nhiên. Phương tiện để làm mất đi một khoảng thời gian thêm nữa để viết cho người mà, xa em 300 dặm, chỉ sống, chỉ vui hưởng; chỉ hiện hữu cho kỷ niện của em, đọc thư em như người ta ngấu nghiến món ăn ưa thích sau 6 giờ đi săn.Anh không bằng lòng. Thư của em vừa qua lạnh như tình bạn. Anh không tìm thấy chất lửa đốt cháy ánh mắt của em mà anh tưởng là có lần nào đó anh trông thấy. Nhưng thật là những điều kỳ cục! Anh thấy rằng những thư trước của em đè rất nặng tâm hồn anh; sự nổi dậy của chúng đã tấn công sự ngơi nghỉ của anh, và đã chế ngự giác quan anh.Anh muốn những lá thư lạnh hơn; nhưng chúng cho anh sự đông lạch của cái chết. Nỗi sợ hãi không được Josphine yêu, ý nhĩ khi thấy nàng bất định, thấy nàng... Nhưng anh tự rèn luyện những cực hình của anh. Có quá nhiều sự thật rồi! Cần gì phải chế tạo thêm nữa!!! Em chỉ có thể gây cho anh một tình yêu không bờ, không chia xẻ ; và với tâm hồn em, ý tưởng em, lý luận của em, người ta không thể trả lại bằng sự ruồng bỏ và sự hiến dâng, hoặc đổi trả lại bằng cái tang thương của sự chết.
Anh có nhận thư của bà Châteaurenaud. Anh có viết cho tổng trưởng để (không đọc được). Mai nay anh sẽ viết cho người đầu tiên ? mà em thường khen . Tình bạn thật sự cho bà Tallien và bà Barras.
Em không nói cho anh nghe về cái dạ dày xấu xa của em; anh ghét nó. Chào em , hẹn ngày mai; tình yêu êm dịu của anh. Một kỷ niệm của người đàn bà duy nhất của anh, và một chiến thắng của định mệnh: đó là những lời chúc tụng tụng của anh. Một kỷ niệm duy nhất, toàn vẹn, trang nghiêm của người nhớ về em mọi lúc.

Anh của anh ở đây; anh ấy vui nghe tin đám cưới của anh; anh ấy nóng lòng muốn biết em. Anh tìm cách đưa anh ấy về Paris. Vợ anh ấy sinh rồi; chị ấy sinh con gái . Họ gởi cho em hộp kẹo Gênes làm quà. Em sẽ nhận cam, nước hoa và nước hoa cam mà anh gởi.

Junot và Murat tỏ lòng kính trọng em. Một nụ hôn thấp hơn, thấp hơn ngực.




Je reçois une lettre que tu interromps pour aller, dis-tu, à la campagne ; et, après cela, tu te donnes le ton d'être jalouse de moi, qui suis ici accablé d'affaires et de fatigue. Ah ! ma bonne amie !...
Il est vrai que j'ai tort. Dans le printemps, la campagne est belle ; et puis, l'amant de 19 ans s'y trouvait sans doute. Le moyen de perdre un instant de plus à écrire à celui qui, éloigné de 300 lieues de toi, ne vit, ne jouit, n'existe que pour ton souvenir, qui lit tes lettres comme on dévore, après 6 heures de chasse, les mets que l'on aime.
Je ne suis pas content. Ta dernière lettre est froide comme l'amitié. Je n'y ai pas trouvé ce feu qui allume tes regards, et que j'ai cru quelque fois y voir. Mais quelle est ma bizarrerie !
J'ai trouvé que tes lettres précédentes oppressaient trop mon âme ; la révolution qu'elles produisaient attaquait mon repos, et asservissait mes sens.
Je désirais des lettres plus froides ; mais elles me donnent le glacé de la mort. La crainte de ne pas être aimé de Joséphine, l'idée de la voir inconstante, de la... Mais je me forge des peines. Il en est tant de réel ! Faut-il encore s'en fabriquer !!! Tu ne peux m'avoir inspiré un amour sans bornes, sans le partager ; et avec ton âme, ta pensée et ta raison, l'on ne peut pas, en retour de l'abandon et du dévouement, donner en échange le coup de la mort.
J'ai reçu la lettre de madame de Châteaurenaud. J'ai écris au ministre pour (illisible). J'écrirai demain à la première ? à qui tu feras des compliments d'usage. Amitié vraie à madame Tallien et Barras.
Tu ne me parles pas de ton vilain estomac ; je le déteste. Adieu, jusqu'à demain, mio dolce amor. Un souvenir de mon unique femme, et une victoire du destin : voilà mes souhaits. Un souvenir unique, entier, digne de celui qui pense à toi et à tous les instants.
Mon frère est ici ; il a appris mon mariage avec plaisir ; il brûle de l'envie de te connaître. Je cherche à le décider à venir à Paris. Sa femme est accouché ; elle a fait une fille. Ils t'envoient pour présent une boîte de bonbons de Gênes. Tu recevras des oranges, des parfums et de l'eau de fleurs d'oranger que je t'envoye.
Junot, Murat te présentent leur respect.
Un baiser plus bas, plus bas que le sein.


Milan, le 29 floréal, 2 heures ap. midy

Không biết tại sao sáng nay anh hài lòng hơn. Anh có linh cảm rằng em đã đi đến đây, ý nghĩ này làm anh tràn trề vui sướng. Lẽ đương nhiên em sẽ băng qua Piémont, con đường tốt hơn và ngắn hơn nhiều. Ðến Milan em sẽ bằng lòng vì xứ này rất đẹp. Về phần anh, việc này làm anh điên lên được vì hạnh phúc. Anh khát khao đến chết đi được muốn thấy em mang con của em như thế nào . Chuyện này chắc sẽ làm cho em có vẻ uy nghi một ít và đáng kính, còn anh chắc anh có vẻ tức cười; nhất là đừng bệnh. Không, em mến , em sẽ đến đây, em sẽ khoẻ mạnh, em sẽ cho một đứa bé con xinh đẹp như mẹ nó, sẽ yêu em như cha của nó và khi em già thật già, khi em được 100 tuổi, nó sẽ là nguồn an ủi và niềm hạnh phúc của em., nhưng từ nay đến đó hãy giữ sao cho em thương nó hơn anh, anh đã bắt đầu ghen tương rồi đó. Adio mio dolce amor , Chào em yêu mến của anh, đến đây nhanh lên để chờ nhạc hay và thăm xứ Ý xinh đẹp. Chỉ thiếu cái nhìn của em, theo anh, em sẽ làm đẹp nó ít nhất em biết là khi Joséphine của anh ở đâu đó thì anh chỉ thấy có em.

***

Je ne sais pourquoi depuis ce matin je suis plus content. J'ai un présentiment que tu es partie pour ici cette idée me comble de joie. Bien entendu que tu passeras par le Piémont, le chemin est beaucoup meilleur et plus court. Tu viendras à Milan où tu seras très contente ce pays-ci étant très beau. Quant à moi cela me rendra si heureux que j'en serai fou. Je meurs d'envie de voir comment tu portes les enfants. Cela doit te donner un petit air majestueux et respectable qui me paraît devoir être très plaisant ; ne vas pas surtout être malade. Non ma bonne amie tu viendras ici, tu te porteras très bien, tu feras un petit enfant jolie comme sa mère qui t'aimera comme son père et quand tu seras bien vieille bien vieille que tu auras 100 ans il sera ta consolation et ton bonheur, mais d'ici à ce temps là garde toi de l'aimer plus que moi, je commence déjà à en être jaloux. Adio mio dolce amor adio la bien aimée, viens vite attendre la bonne musique et voir la belle Italie. Il ne lui manque que ta vue tu l'embelira à mes yeux du moins tu le sais quand ma Joséphine est quelque part je ne vois plus qu'elle.



***


Milan, le 23 prairial

Joséphine, người ta sẽ trao thư này cho em ở đâu? Nếu ở Paris, thì bất hạnh là chắn chắn, em không còn yêu anh nữa! Anh sẽ chỉ chết mà thôi... Có thể như vậy sao em?... Tất cả những con rắn của của những cơn thịnh nộ ở trong ngục anh và anh chỉ tồn tại chỉ có một nửa...

Ô! Em! nước mắt anh chảy. Không còn sự yên nghỉ, không còn hy vọng. Anh tôn trọng ý muốn và luật bất biến của số mệnh. Nó đè nặng bằng vinh quang để làm anh cảm thấy nỗi bất hạnh càng thêm đắng. Anh sẽ quen tất cả trong tình trạng mới mẻ này: nhưng anh không thể quen không quí mến em nữa; không phải vậy! Không thể được!

Joséphine của anh đang trên đường đi: ít nhất nàng cũng yêu ta một tí; biết bao là tình yêu hứa hẹn không thể nở ra trong hai tháng.Anh ghét Paris, đàn bà và tình yêu... Trạng thái đó dễ sợ... và hạnh kiểm của em... nhưng có phải anh phải buộc tội em không? Không. Hạnh kiểm của em là do số mệnh. Dễ thương như thế, đẹp như thế, dịu dàng như thế, có phải em là dụng cụ của nỗi thất vọng của anh?

Người đưa em thư này là công tước Serbelloni, lãnh chúa lớn nhất của nước này, đại diện đến Paris để tỏ lòng kính trọng với chính quyền. Tạm biệt, Joséphine của anh, sự suy nghĩ của em làm anh hạnh phúc; tất cả đã thay đổi. Hôm các con dễ thương của em. Chúng viết cho anh những bức thư thú vị. Từ khi anh không được yêu em nữa, anh thương chúng nhiều hơn. Mặc dù phần số và danh dự, anh sẽ yêu suốt đời anh. Anh đã đọc lại tất cả những thư của em, ngay cả thư em viết bằng máu của em. Thư em đã làm cho anh cảm kích biết bao!


***

Joséphine, où te remettra-t-on cette lettre ? Si c'est à Paris, mon malheur est donc certain, tu ne m'aimes plus ! Je n'ai plus qu'à mourir... Serait-il possible ?... Tous les serpents des Furies sont dans mon sein et déjà je n'existe qu'à demi... Oh ! toi !... mes larmes coulent. Plus de repos ni d'espérance. Je respecte la volonté et la loi immuable du sort. Il m'accable de gloire pour me faire sentir mon malheur avec plus d'amertume. Je m'accoutumerai à tout dans ce nouvel état de choses ; mais je ne puis m'accoutumer à ne plus t'estimer ; mais non ! Ce n'est pas possible ! Ma Joséphine est en route ; elle m'aime au moins un peu ; tant d'amour promis ne peut pas être évanoui en deux mois.

Je déteste Paris, les femmes et l'amour... Cet état est affreux... et ta conduite... mais dois-je t'accuser ? Non. Ta conduite est celle de ton destin. Si aimable, si belle, si douce, devais-tu être l'instrument de mon désespoir ?

Celui qui te remettra cette lettre est le duc de Serbelloni, le plus grand seigneur de ce pays, qui va, député à Paris, pour présenter ses hommages au gouvernement.

Adieu, ma Joséphine, ta pensée me rendait heureux ; tout a changé. Embrasse tes aimables enfants. Ils m'écrivent des lettres charmantes. Depuis que je ne dois plus t'aimer, je les aime davantage. Malgré les destins et l'honneur, je t'aimerai toute ma vie. J'ai relu, cette nuit, toutes tes lettres, même celle écrite de ton sang. Quels sentiments elles m'ont fait éprouver !

Cùng ngày



Joséphine, em đã phải ra đi, ngày 5, từ Paris; em đã phải đi, ngày 11, em đã không đi, ngày 12... Hồn anh mở rộng đón niềm vui; nó đầy ắp đau khổ. Mọi thư đến mà không mang đến cho anh thư em...

Khi em viết cho anh, quá ít chữ, lối hành văn không bao giờ có tình cảm sâu đậm. Em yêu anh bằng một ý thích nhẹ thất thường. Em đã biết ngay là sẽ buồn cười biết bao khi nó (caprice) bảo tim em dừng chân lại. Hình như em đã chọn lựa và em biết ai thay thế anh. Anh chúc em hạnh phúc. Nếu sự không chung thủy có thể có, anh không nói đến sự phản trắc... Em chưa bao giờ yêu...

Anh vôi vàng làm vài con toán; nếu anh tính cho em: ngày 13, ở Milan, và em hãy còn ở Paris. Anh rút vào tâm hồn anh; anh dập tắt một tình cảm không phẩm cách của anh; và nếu vinh quang không đủ cho hạnh phúc của anh, nó sẽ cung cấp yếu tố của sự chết, của sự bất tử ...

Về phần em, xin em đừng ghê tởm ký ức anh. Nỗi bất hạnh của anh là đã biết ít về em, bất hạnh của em là đã đánh giá anh như những người đàn ông vây quanh em.Tim anh không bao giờ cảm thấy có cái gì tầm thường... nó bảo vệ cho tình yêu; em đã gây cho nó một đam mê không bờ, một say sưa làm hủy hoại nó. Tư tưởng em đã ở trong linh hồn anh hoàn toàn trước tư tưởng của Thiên nhiên; sự bay bướm của em đối với anh là một luật thiêng liêng; được gặp em là một hạnh phúc tối cao; em đẹp, yêu kiều; tâm hồn êm ái và tuyệt vời vẽ trên nét mặt của em. Anh yêu tha thiết tất cả những gì của em; ngây thơ hơn, trẻ hơn, anh sẽ yêu em ít hơn. Anh vừa lòng tất cả, cho tới kỷ niệm của những lỗi lầm của em và cái màn sầu não trước đám cưới chúng ta mười lăm ngày; đức hạnh là những gì em làm; danh dự là những gì làm vừa lòng em; vinh quang chỉ quyến rũ anh vì nó làm em dễ chịu và làm thỏa mãn tự ái của em. Chân dung em lúc nào cũng ở trên tim anh; không một tư tưởng nào không thấy nó và phủ nó bằng những nụ hôn.

Còn em, em đã để chân dung anh sáu tháng không buồn lấy ra; không có gì mà anh không nhận thấy. Nếu anh cứ tiếp tục, anh sẽ yêu em một mình, và trong mọi vai trò, đó là cách duy nhất mà anh có thể nhận được. Joséphine, xin hãy tạo hạnh phúc cho người đàn ông bớt lạ lùng đi. Em đã cho anh nỗi bất hạnh, anh báo cho em biết điều này. Anh cảm giác điều đó vì khi tâm hồn anh dấn thân vào, thì trong khi đó tâm hồn em chiến thắng mỗi ngày một vương quốc không bờ bến và chế ngự tất cả mọi cảm giác của anh. Tàn ác!!!

Tại sao em làm cho anh hy vọng một tình cảm mà em không cảm nhận!!! Nhưng lời trách móc của anh không xứng đáng với anh. Anh không bao giờ tin ở hạnh phúc. Mỗi ngày, cái chết chập chờn quanh anh... Cuộc sống có xứng đáng để gây ra nhiều tiếng động như thế chăng!!!

Tạm biệt, Joséphine, hãy ở lại Paris, đừng viết cho anh nữa, và ít nhất cũng phải tôn trọng nơi yên nghỉ của anh. Ngàn con dao găm xé nát tim anh; đừng ấn sâu thêm nữa. Tạm biệt, hạnh phúc của anh, cuộc đời của anh, tất cả những gì đáng kể còn lại cho anh trên trái đất.




***


Joséphine, tu devais partir, le 5, de Paris ; tu devais partir, le 11, tu n'étais pas partie, le 12... Mon âme s'était ouverte à la joie ; elle est remplie de douleur. Tous les courriers arrivent sans m'apporter de tes lettres...
Quand tu m'écris, le peu de mots, le style n'est jamais d'un sentiment profond. Tu m'as aimé par un léger caprice ; tu sens déjà combien il serait ridicule qu'il arrête ton coeur. Il me paraît que tu as fait ton choix et que tu sais à qui t'adresser pour me remplacer. Je te souhaite bonheur, si l'inconstance peut en obtenir ; je ne dis pas la perfidie... Tu n'as jamais aimé...
J'avais pressé mes opérations ; je te calculais, le 13, à Milan, et tu es encore à Paris. Je rentre dans mon âme ; j'étouffe un sentiment indigne de moi ; et si la gloire ne suffit pas à mon bonheur, elle fournit l'élément de la mort et de l'immortalité...
Quant à toi, que mon souvenir ne te soit pas odieux. Mon malheur est de t'avoir peu connue, le tien, de m'avoir jugé comme les hommes qui t'environnent.
Mon coeur ne sentit jamais rien de médiocre... il s'était défendu de l'amour ; tu lui as inspiré une passion sans bornes, une ivresse qui le dégrade. Ta pensée était dans mon âme avant celle de la Nature entière ; ton caprice était pour moi une loi sacrée ; pouvoir te voir était mon souverain bonheur ; tu es belle, gracieuse ; ton âme douce et céleste se peint sur ta physionomie. J'adorais tout en toi ; plus naïve, plus jeune, je t'eusse aimée moins.
Tout me plaisait, jusqu'au souvenir de tes erreurs et de la scène affligeante qui précéda de quinze jours notre mariage ; la vertu était pour moi ce que tu faisais ; l'honneur, ce qui te plaisait ; la gloire n'avait d'attrait dans mon coeur que parce qu'elle t'était agréable et flattait ton amour-propre. Ton portrait était toujours sur mon coeur ; jamais une pensée sans le voir et le couvrir de baisers.


Toi, tu as laissé mon portrait six mois sans le retirer ; rien ne m'a échappé. Si je continuais, je t'aimerais seul, et de tous les rôles, c'est le seul que je ne puis adopter. Joséphine, tu eusses fait le bonheur d'un homme moins bizarre. Tu as fait mon malheur, je t'en préviens. Je le sentis lorsque mon âme s'engageait, lorsque la tienne gagnait journellement un empire sans bornes et asservissait tous mes sens. Cruelle !!!
Pourquoi m'avoir fait espérer un sentiment que tu n'éprouvais pas !!! Mais le reproche n'est pas digne de moi. Je n'ai jamais cru au bonheur. Tous les jours, la mort voltige autour de moi... La vie vaut-elle la peine de faire tant de bruit !!!

Adieu, Joséphine, reste à Paris, ne m'écris plus, et respecte au moins mon asile. Mille poignards déchirent mon coeur ; ne les enfonce pas davantage. Adieu, mon bonheur, ma vie, tout ce qui existait pour moi sur la terre.



Pistoia, le 8 messidor

Từ một tháng nay, anh chỉ được nhận từ bạn tốt của anh 2 tấm giấy có 3 hàng mỗi tấm. Nàng có công việc chăng? Vậy thì việc viết cho người bạn tốt của nàng không phải là nhu cầu của nàng? Từ đó, việc nghĩ về việc đó... Sống không nghĩ đến Joséphine, theo bạn của em, sẽ là chết, không tồn tại. Hình ảnh em làm đẹp ý tưởng của anh và làm vui cảnh thiên tai và đen đùi của sự u buồn và đau đớn...

Có thể sẽ có một ngày anh sẽ gặp em; bởi vì anh không nghĩ rằng em vẫn còn ở Paris. Vậy thì, ngày đó, anh sẽ đưa cho em thấy những túi anh đầy thư mà anh không gởi cho em vì anh thấy chúng quá ngu ngốc - thì, chỉ là một từ ngữ. Chúa ơi! Xin hãy nói cho anh, em giỏi làm người khác thương yêu mà không cần yêu thương; Em có biết làm thế nào để chữa lành bệnh tình??? Anh sẽ trả giá rất đắt cho phương thuốc cứu chữa này. Em phải ra đi ngày 5 tháng 9 ; anh ngu ngốc thật, anh đợi em hôm 13. Như thể người đàn bà xinh đẹp có thể bỏ thói quen của nàng, các bạn nàng, bà Tallien của nàng, và bữa cơm tối nơi nhà Baras, và giới thiệu một màn kịch mới, và Fortun, vâng, Fortuné!

Em yêu mọi thứ hơn chồng em; em chỉ cho hắn một chút quý mến, và một phần của lòng nhân từ mà tim em có nhiều. Mỗi ngày tổng kết những lỗi lầm, những tội lỗi của em để không thương em nữa, anh đã phí công vô ích. Quái chưa! anh lại càng yêu em hơn nữa. Cuối cùng, mẹ thân yêu không ai có thể so sánh được, anh sắp nói cho em điều bí mật này: hãy chế nhạo anh đi, hãy ở lại Paris, hãy có những tình nhân, mọi người hãy biết điều đó đi, đừng bao giờ viết thư, vậy thì anh yêu em mười lần hơn.

Nếu như đó không phải là sự điên rồ, sự nóng sốt, sự mê sảng! Và anh không khỏi bệnh nhờ những thứ này (ô! nếu chính vì thế thì anh laị khỏi bệnh nhờ nó); nhưng đừng sắp nói với anh là em bệnh, và đừng thuyết phục anh bằng cách tự bào chữa. Chúa ơi! Em đã được tha tội; anh yêu em điên cuồng, vì không bao giờ trái tim đáng thương của anh ngừng cho tình yêu của nó! Nếu em không yêu anh, định mệnh của anh sẽ lạ lùng. Em không viết cho anh, em bệnh, em không đến. Ban chấp chính không muốn, sau cơn bệnh của em, và rồi thì đứa bé này động đây quá mạnh làm cho em đau? nhưng em đã đến Lyon, ngày 10 em sẽ tới Turin. Ngày 12, ở Milan nơi em sẽ đợi anh. Em sẽ ở Ý, và anh sẽ vẫn còn xa em. Tạm biệt em yêu thương, một nụ hôn trên miệng em; nụ hôn khác trên tim em, và một nụ hôn khác trên chỗ ....thân yêu của em.

Chúng anh đã giảng hòa với Rome, họ đưa ta tiền. Chúng anh sẽ tới Livourne ngày mai, và, sớm nhất mà anh có thể có được, trong vòng tay em, dưới chân em, trên ngực em.

Depuis un mois, je n'ai reçu de ma bonne amie que deux billets de trois lignes chacun. A-t-elle des affaires ? Celle d'écrire à son bon ami n'est donc pas un besoin pour elle ? Dès lors celle d'y penser... Vivre sans penser à Joséphine, ce serait pour ton ami être mort et ne pas exister. Ton image embellit ma pensée et égaye le tableau sinistre et noir de la mélancolie et de la douleur...
Un jour peut-être viendra où je te verrai ; car je ne doute pas que tu ne sois encore à Paris. Eh ! bien, ce jour-là, je te montrerai mes poches pleines de lettres que je ne t'ai pas envoyé parce qu'elles étaient trop bêtes - bien, c'est le mot. Bon Dieu ! Dis-moi, toi qui sais si bien faire aimer les autres sans aimer, saurais-tu comment on guérit de l'amour ??? Je paierai ce remède bien chère. Tu devais partir le 5 prairial ; bête que j'étais, je t'attendais le 13. Comme si une jolie femme pouvait abandonner ses habitudes, ses amis, sa madame Tallien, et un dîner chez Baras, et une représentation d'une pièce nouvelle, et Fortuné, oui, Fortuné!
Tu aimes tout plus que ton mari ; tu n'as pour lui qu'un peu d'estime, et une portion de cette bienveillance dont le coeur abonde. Tous les jours récapitulant tes torts, tes fautes, je me bats les flancs pour ne plus t'aimer, bah ! voilà-t-il pas que je t'aime davantage. Enfin, mon incomparable petite mère, je vais te dire mon secret : moque-toi de moi, reste à Paris, aie des amants, que tout le monde le sache, n'écris jamais, eh bien ! je t'en aimerai dix fois davantage.
Si ce n'est pas là folie, fièvre, délire ! Et je ne guérirai pas de cela (oh ! si pardieu, j'en guérirai) ; mais ne va pas me dire que tu es malade, n'entreprends pas de te justifier. Bon Dieu ! Tu es pardonnée ; je t'aime à la folie, et jamais mon pauvre coeur ne cessera de donner son amour. Si tu ne m'aimais pas, mon sort serait bien bizarre. Tu ne m'as pas écrit, tu étais malade, tu n'es pas venue. Le Directoire n'a pas voulu, après ta maladie, et puis ce petit enfant qui se remuait si fort qu'il te faisait mal ? mais tu as passé Lyon, tu seras le 10, à Turin ; le 12, à Milan où tu m'attendras. Tu seras en Italie, et je serai encore loin de toi. Adieu ma bien-aimée, un baiser sur ta bouche ; un autre, sur ton coeur, et un autre sur ton petit absent.
Nous avons fait la paix avec Rome qui nous donne de l'argent. Nous serons demain à Livourne, et, le plus tôt que je pourrai, dans tes bras, à tes pieds, sur ton sein.

Roverbella, le 18 messidor

Anh đã đánh bại kẻ thù. Kilmaine sẽ gởi cho em bản sao của sự quan hệ. Anh mệt chết đi được. Anh xin em hãy ra đi ngay tức thì để đến Vérone; anh cần em, vì anh biết là mình sắp bệnh. Anh tặng em ngàn cái hôn. Anh đang đang ở trong giường.


J'ai battu l'ennemi. Kilmaine t'enverra la copie de la relation. Je suis mort de fatigue. Je te prie de partir tout de suite pour te rendre à Vérone ; j'ai besoin de toi, car je vois que je vais être bien malade. Je te donne mille baisers. Je suis au lit.


________



Vérone, premier jour complémentaire

Anh viết cho em, bạn tốt của anh, rất thường xuyên, còn em thì ít. Em là người độc ác, xấu, rất xấu, cũng như sự nhẹ dạ của em. đó là sự phản trắc, bội nghĩa với người chồng đáng thương, một người tình âu yếm! Nó có phải mất quyền lợi của nó vì nó ở xa, chồng chất công việc, mệt mỏi và khổ nhọc chăng? Không có tình yêu của Joséphine của nó, không có sự bảo đảm tình yêu nó, cái gì còn lại cho nó trên trái đất này? Nó làm gì ở đó?

Hôm qua chúng anh có một công việc đẫm máu; kẻ thù mất nhiều người và đã bị đánh bại hoàn toàn. Chúng anh đã lấy của họ ngoại ô Mantoue.

Tạm biệt, Joséphine đáng mến; một trong những đêm này, cửa sẽ mở mạnh: như một người ghen tương, anh đây, trong vòng tay em.

Ngàn chiếc hôn tình si.



Je t'écris, ma bonne amie, bien souvent, et toi peu. Tu es une méchante et une laide, bien laide, autant que tu es légère. Cela est perfide, tromper un pauvre mari, un tendre amant ! Doit-il perdre ses droits parce qu'il est loin, chargé de besogne, de fatigue et de peine ? Sans sa Joséphine, sans l'assurance de son amour, que lui reste-t-il sur la terre ? Qu'y ferait-il ?
Nous avons eu hier une affaire très sanglante ; l'ennemi a perdu beaucoup de monde et a été complètement battu. Nous lui avons pris le faubourg de Mantoue.
Adieu, adorable Joséphine ; une de ces nuits, les portes s'ouvriront avec fracas : comme un jaloux, et me voilà dans tes bras.
Mille baisers amoureux.


_______________



Vérone, le 1er frimaire, an V

Anh sắp đi ngủ, Joséphine nhỏ bé của anh, tim anh đầy hình ảnh tuyệt vời của em, và đau buồn khi còn xa em quá lâu; nhưng anh hy vọng rằng, trong vài ngày nữa, anh sẽ sung sướng hơn và anh sẽ có thể cho em những bằng chứng của tình yêu nóng bỏng của anh như ý anh muốn mà em đã gợi cho anh. Em không còn viết cho anh nữa; em không nghĩ đến bạn tốt của em nữa, người đàn bà độc ác: Em có biết chăng không có em, không có quả tim của em, không có tình yêu của em, thì chồng em không có niềm hạnh phúc cũng không có sức sống. Chúa ơi! Anh sẽ hạnh phúc biết chừng nào nếu anh được dự cuộc trang điểm dễ thương, vai nhỏ, một cái vú trắng, đàn hồi, rắn chắc; trên cái đó, một gương mặt nhỏ (?) xinh quá . Em biết rõ là anh không quên những cuộc viếng thăm dễ yêu; em biết rõ, mảnh rừng đen yêu kiều. Anh tặng nó ngàn nụ hôn và chờ đợi một cách nôn nóng lúc đến nơi đó. Tất cả là của em, đời sống, hạnh phúc, khoái cảm, chúng chỉ là những cái em đã làm ra.

Sống bên Joséphine là sống trong diện Élysée. Hôn trên miệng, trên mắt, trên vai, trên ngực, mọi nơi, khắp mọi nơi!


Je vais me coucher, ma petite Joséphine, le coeur plein de ton adorable image, et navré de rester tant de temps loin de toi ; mais j'espère que, dans quelques jours, je serai plus heureux et que je pourrai à mon aise te donner des preuves de l'amour ardent que tu m'as inspiré. Tu ne m'écris plus ; tu ne penses plus à ton bon ami, cruelle femme ! Ne sais-tu pas que sans toi, sans ton coeur, sans ton amour, il n'est pour ton mari ni bonheur, ni vie. Bon Dieu ! Que je serais heureux si je pouvais assister à l'aimable toilette, petite épaule, un petit sein blanc, élastique, bien ferme ; par-dessus cela, une petite mine avec le mouchoir à la créole, à croquer. Tu sais bien que je n'oublie pas les petites visites ; tu sais bien, la petite forêt noire. Je lui donne mille baisers et j'attends avec impatience le moment d'y être. Tout à toi, la vie, le bonheur, le plaisir ne sont que ce que tu les fais.
Vivre dans une Joséphine, c'est vivre dans l'Élysée. Baiser à la bouche, aux yeux, sur l'épaule, au sein, partout, partout !