Tự tình khúc -
Tác giả: Du Nguyên
"Tự tình khúc" chính là tự khúc của Khánh Ly, của tôi, của một ai đó... Thỉnh thoảng nghe những nốt nhạc kia, bất giác ta nhận ra nỗi buồn đang kéo con người ta nhích chân lại với nhau ...
Lại về với Hà Nội của phố, ngồi yên trong chòm ngõ tháng Tư. Lại về trong những hẻm nhớ, con nghách dài li ti... để nghe nỗi buồn khô queo, tỉnh thức úp mở những điều xiên xẹo...
Rồi cuối cùng tháng Tư cũng đến. Năm nay, tôi chẳng có cái gì cho người ngoài lời tạ ơn muộn mằn khi giấc mơ vừa héo quắt.
Những ngày tháng Tư, hai vai mệt mỏi, muốn về trong những du khúc của ông, nghe niềm mục ruỗng hát ngêu ngao trên những tháng năm tật nguyền. Ai đó nói rằng khi buồn, người ta dễ chạm lòng nhau. Tôi đang hát, bài hát Trịnh, ngày chủ nhật buồn trôi trên phím măng...
"Tôi như trẻ nhỏ ngôi bên hiên nhà
chờ nghe thế kỷ tàn phai
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
mà sao vẫn cứ lạc loài"
Tôi đang nghe Khánh Ly kể chuyện đời Trịnh bằng giọng nhỏ nhỏ, đều đều. "Tự tình khúc" ấy cũng chính là tự khúc của Khánh Ly, của tôi, của một ai đó... Thỉnh thoảng nghe những nốt nhạc kia, bất giác ta nhận ra nỗi buồn đang kéo con người ta nhích chân lại với nhau...
Mà sao ta vẫn cứ lạc loài, bơ vơ? Mà sao ta vẫn cứ như năm tháng, phai dần, phai dần? Muốn trở về hình hài một đứa trẻ cầm ngọn cỏ gà rong chơi, ngồi hát nhịp điệu một hai ba bốn năm nhưng rồi chỉ có thể ngồi bên hiên nhà ngồi nhìn thế kỉ tàn phai đi mà thôi. Tuổi ta buồn như gió, Trịnh nhỉ?
"Tôi như là người lạc trong đô thị
một hôm đi về biển khơi
Tôi như là người một hôm quay lại
vì nghe sa mạc nối dài"
Đôi khi mọi thứ tựa hồ như tiếng thở dài. Đôi khi bước chân mình nghi ngại bước chân. Lại về với sự cô đơn cố hữu, ngồi rệch rạc tỉ mẩn từng điều không ai hiểu. Như là người đi lạc quá lâu rồi.. Ồn ào phố thị, ru mình bằng những bước chân chuếch choáng hơi say.
"Đừng nghe tôi nói lời tăm tối
Đừng tin tôi nhé vì tiếng cười
Đôi khi một người dường như chờ đợi
thật ra đang ngồi thảnh thơi"
Cớ sao Trịnh lại gõ những dòng như thế này để tôi ngồi khù khờ cả tháng Tư khô? Để tôi tự hỏi ranh giới giữa những điều kia là gì nếu không phải là trống rỗng? Mà gõ gì gõ ma mị, người nghe cũng ma mị theo cái tự tình khúc gầy rạc kia? Đôi khi tôi rơi vào trạng thái đó, những ngày nối dài lếch thếch lổ loang, tôi không hiểu lòng mình, chẳng hay lòng người. Mọi thứ cứ mỏng manh giữa những được mất, buồn vui... Có những ngày nỗi buồn mốc xì như xí muội sắp đến ngày hết hạn sử dụng vì chờ đợi một điều gì đó như là vui ca. Nhưng rồi một ngày, bất giác tự hỏi chính mình đang làm cái gì? Ở đây để làm gì? Chờ đợi cái gì thế kia? Và rồi mọi thứ nhẹ tênh hênh đi bao nhiêu mùa vợi gió. Vì đợi chờ quá lâu rồi nên ta quên mất mình là người đợi. Vì chẳng còn điều gì quan trọng cả nữa rồi nên ta quên mất mình đã từng là một phần thân thể của người khác.
Nên nếu một ngày thấy khuôn mặt tôi không giống màu kí ức, phẳng lặng mà tênh buồn thì đừng nghĩ rằng tôi đang rơi vào những ngày tuyệt vọng nối dài. Chỉ là muốn bỏ đi thật xa mà thôi. Chỉ là giống một hôm "buồn lên núi nằm xuống" mà thôi.... Vì "đôi khi một người dường như chờ đợi. Thực ra đang ngồi thảnh thơi" .. Thảnh thơi lắm, ôi những khuôn mặt lơ khơ như cỏ mục. Ta đây cười, ngô nghê như đá phiếm du...
"Tôi như là người ngồi trong đêm dài
nhìn tôi đang quá ngậm ngùi
Một hôm buồn ra ngắm dòng sông
Một hôm buồn lên núi nằm xuống"
Tôi không biết trong đời sống kia, có điều gì ca vui như là tiếng thở, như là lời chia tay? Như là một ngày thấy mọi thứ rời rạc, đổ nát, người chán ngán nhìn bức tường mình xây loang lổ bấy lâu? Như là lúc ta và người, cười cong cả kí ức mà chẳng nhớ nổi dáng hình của nhau? Môi này, mắt này, tóc này, gì nữa... ta vô ưu quên mất mà người thì bộn bề chẳng thể mang theo.
Có những đêm dài như là sự sống, bùi ngùi hát một câu ta yêu cuộc đời mà nghe mình xa lạ? Ta yêu người bao nhiêu? Ta yêu mình bao nhiêu? Đủ dài lâu năm tháng không? Sao ta thấy mỏi mệt với thứ tình yêu thương mục ruỗng đó thế? Chỉ muốn mang cả hình hài này, ngồi dưới chòm cây dại, cạnh bờ sông vô thường, chảy mãi, chảy mãi...
"Tôi đi tìm ngày tìm đêm lâu dài
một hôm thấy được đời tôi
Tôi yêu mọi người cỏ cây muôn loài
làm sao yêu hết cuộc đời"
Tôi cứ đi tìm thế, tìm gì chẳng biết. Người cũng đi, xa hơn tôi, lâu hơn tôi, tìm gì chẳng hay. Chẳng ai biết mình sẽ đi về đâu cả cho tới một ngày nhận ra phận đời "treo tình trên chiếc đinh không" chênh vênh bao mùa gió côi cút. Này thì địa đàng, này thì âm u, này thì yêu thương, này thì rã bóng, ta đi bước lẻ, đi bao mùa mới tới ?
"Tôi như đường về mở ra đô thị
chờ chân thiên hạ về vui
Tôi như nụ cười nở trên môi người
phòng khi nhân loại biếng lười
Thì thôi, tôi xin làm đường chỉ tay mới nằm trong lòng bàn tay người nhìn nhân loại hát ca vào hội. Thì thôi, chỉ xin làm một nụ cười thật khẽ an yên rơi trên môi muộn phiền, phòng khi một ngày cuộc đời im lìm như bóng tối, hoa hạnh ngộ héo queo... Thì thôi, thôi nhé, chỉ xin một lần được làm sợi tóc dính trên ngày gió đi hoang, rong chơi khắp nơi nhặt nhạnh nụ cười. Vì có những ngày quá buồn rồi mà...
Tìm tôi đi nhé đừng bối rối
Đừng mang gươm giáo vào với đời
Nếu lúc nào đó người chạm vào mà không thấy ai thì tôi đã thành kiếp gió, buồn vui hội ngộ cùng sương, vì tôi đã biến thành bụi, tan theo những dấu hài rồi... Tìm ta nhé, sau hàng mi của tuổi, mang ta về lại cuộc đời, cho ta ngửi mùi thơm của cỏ cây và nhận ra cuộc đời này hiền lành như đất. Tìm ta và nói khẽ rằng này em, hãy cứ yêu đi dù "đời vắng bóng ai, đời vắng bóng ai", em mệt nhoài...
Còn tôi bây giờ, chỉ như câu hát phờ phạc kia mà thôi, Trịnh à:
"Tôi như ngọn đèn từng đêm vơi cạn
lửa lên thắp một niềm riêng
Tôi như nụ hồng nhiều khi ưu phiền
chờ tôi rã cánh một lần"