4/9/13

Hãy trả lại sự bình thường cho người dân Việt Nam –Nhìn từ trường hợp của Nhật bản


Quốc Tư
(1) Hai cha con nhà Ishiharaimage
Ông Ishihara Shintaro(石原 慎太郎) năm nay 80 tuổi, là đồng chủ tịch Hội (đảng) Duy Tân Nhật bản (Japan Restoration Party)

Ông Ishihara Nobuteru, năm nay 56 tuổi, con ruột của ông Ishihara Shintaro, là đại biểu Hạ nghị viện Nhật bản thuộc đảng cầm quyền Tự Do Dân Chủ (LDP) cũng là Bộ trưởng Bộ Môi trường hiện nay.

image
Ishihara Nobuteru
Người cha vốn là một nhà văn nổi tiếng, từng là đại biểu quốc hội của đảng Tự Do Dân Chủ (LDP), hai lần làm bộ trưởng, sau đó đắc cử chức thị trưởng thành phố Tokyo, tiếp tục vị trí nầy trong hơn 3 nhiệm kỳ (1999 - 2012). Đang ở năm thứ hai của nhiệm kỳ thứ tư, ông gia nhập đảng Duy Tân Nhật bản và trở thành đồng chủ tịch đảng này
Đảng Duy Tân Nhật bản chủ trương tăng quyền cho các chính quyền địa phương, dân bầu trực tiếp thủ tướng, bãi bỏ thượng viện, áp dụng chính sách chấm dứt việc dựa vào phát điện hạt nhân, cải cách giáo dục, v.v. Đảng nầy mới được thành lập vào tháng 9 năm 2012, khởi đầu hoạt động với sự  tham gia của 13 đại biểu quốc hội đã rời bỏ các đảng LDP, đảng Dân chủ Nhật bản, đảng Minna no To (Đảng của mọi người)... Trong cuộc bầu cử hạ viện tháng 12 năm ngoái, đảng này giành được 54 ghế, trở thành đảng lớn thứ ba trong quốc hội Nhật bản, chỉ kém đảng Dân chủ là đảng cầm quyền trước khi bầu cử ba ghế.
Người con (Ishihara Nobuteru) từng là Tổng thư ký đảng LDP, mấy lần giữ chức bộ trưởng, nay là Bộ trưởng Bộ Môi trường, kiêm Bộ trưởng đặc nhiệm Văn phòng phủ Thủ tướng.
Không thấy ai nói người cha phản đảng cũ khi ông tham gia lập đảng mới như đã nói ở trên hay phản bội dân tộc hoặc “suy thoái đạo đức lối sống” (!) cả. Đảng LDP mà người con là đảng viên (một đảng khác với đảng của người cha) là đảng đang cầm quyền, cũng không thấy nói đảng mình là duy nhất, phê phán người cha vô ơn, hay hăm dọa người con “đời mi tàn rồi, vì có bố phản đảng, theo thế lực thù địch” (!).
Ngược lại, trong cuộc đời hoạt động của mình, ông Ishihara Shintaro, dù là một chính trị [gia] bộc trực, có lối ăn nói ngang tàng, công khai dùng các ngôn từ miệt thị Trung Quốc, vẫn được người dân Tokyo bỏ phiếu tín nhiệm vào chức Đô trưởng 4 nhiệm kỳ (12 năm) liền. Điều này xem ra có vẻ lạ lùng, nhưng rất bình thường ở nước Nhật. Người dân Nhật không hề nơm nớp sợ là hai cha con nhà Ishihara bán nước, làm tay sai cho giặc hay suy thoái đạo đức.
(2) Bà Koike Yuriko (小池 百合子)
image
Bà Koike Yuriko, năm nay 61 tuổi, là đại biểu quốc hội thuộc đảng LDP
Tốt nghiệp đại học Cairo, Ai cập, bà trở thảnh nhà báo, sau đó thành người điểm tin của một đài truyền hình tư nhân. Khi ông Hosokawa, lúc bấy giờ là Tỉnh trưởng tỉnh Kumamoto ở miền Nam thuộc đảo Kyushu, đứng lên thành lập Nhật bản Tân Đảng (Nihon Shinto), bà tham gia và ứng cử đại biểu quốc hội. Khi ông Hosokawa làm Thủ tướng, bà được chọn làm Thứ trưởng Bộ Nội vụ.
Từ đó đến nay, bà đắc cử vào quốc hội 7 lần dưới danh nghĩa đảng viên của nhiều đảng khác nhau. Và bà đã giữ nhiều chức vụ quan trọng trong nội các Nhật bản, kể cả chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Người ta đã đếm là bà đã bỏ đảng nầy sang đảng khác đến 5 lần nhưng không ai dám nói là bà không yêu nước Nhật hay suy thoái đạo đức.
Có nước nào dám trao chức Bộ trưởng Quốc phòng cho một người không đáng tin cậy?
image
Con người của bà Koike chưa chắc đã hoàn hảo mọi mặt, nhưng bà và những người đã giao trọng trách cho bà đã cho thấy một điều bình thường là yêu nước là trên hết, không nhất thiết phải yêu thương, phải trung thành với một đảng chính trị nào đó khi thấy nó không còn hợp với quan điểm đóng góp tốt cho xã hội của mình. Việc rời đảng nầy sang đảng khác hoạt động nhằm đóng góp cho đất nước tốt hơn phải được xem là một sự việc bình thường ở đất nước này.
(3) Ông Okada Katsuya (岡田 克也)
image
 Ông Okada, năm nay 60 tuổi, là một người giữ nhiều vị trí quan trọng trong chính trường Nhật. Cách đây khoảng 9 tháng ông còn là Phó thủ tướng thời nội các Noda.
Năm 36 tuổi, ông đắc cử vào quốc hội Nhật với tư cách người của đảng LDP. Năm 1993, khi các đảng đối lập đưa ra đề án bất tín nhiệm thủ tướng Miyazawa, bất mãn với tình trạng bè phái trong đảng LDP, ông đã bỏ phiếu tán thành đề xuất bất tín nhiệm thủ tướng của đảng mình. Tức là ông đã bỏ phiếu truất bỏ thủ tướng thuộc đảng LDP mà mình là đảng viên. Sau đó, ông cùng một số đại biểu quốc hội khác bỏ đảng LDP ra đi. Ông tham gia đảng Shinshin (New Frontier Party (Shinshin-to--新進党), đảng Shinsei (The Japan Renewal Party - 新生党), và rồi đảng Dân chủ Nhật bản. Đến nay, ông Okada đã bỏ đảng nầy tham gia đảng khác 4 lần.
Và khi đảng Dân chủ Nhật bản thắng cử, lên cầm quyền năm 2009, ông đã giữ nhiều chức vụ quan trọng như bộ trưởng ngoại giao, bộ trưởng quốc vụ khanh, phó thủ tướng... Về mặt đảng, ông từng giữ chức khi thì Chủ tịch đảng (giai đoạn trước khi cầm quyền), khi thì Tổng thư ký đảng Dân Chủ (nhiệm kỳ thủ tướng Kan Naoto). Ông cũng là một trường hợp đặt việc nước trọng hơn việc đảng với quan điểm trung thành với Tổ quốc, và không bắt buộc phải trung thành với một đảng, phái nào cả. Trung thành với một đảng không thích hợp lại là bước cản trở cho sự nghiệp đóng góp cho đất nước.
Và còn nhiều trường hợp nữa. Thí dụ như trường hợp anh em nhà Hatoyama. Ông anh (Yukio) thuộc đảng Dân chủ Nhật bản, đã đổi đảng mấy lần, mà vẫn làm đến chức Thủ tướng. Ông em (Kunio) theo đảng Tự Do Dân chủ có lúc làm đến Bộ trưởng Bộ Tư pháp...
Trên đây chỉ kể một số trường hợp thấy có sức hấp dẫn nhất định. Bỏ đảng nầy lập đảng mới hay tham gia đảng khác để có môi trường thực hiện suy nghĩ của mình cho xã hội là một sinh hoạt bình thường. Bình thường đến nỗi không mấy ai nhớ ông nầy, bà kia thay đổi đảng đã mấy lần.
Các đảng có công kích nhau không? Có và công kích, phê phán nhau rất dữ dội. Công kích ở các lần bầu cử, trong quốc hội, trong nghị trường địa phương, trên dư luận thông tin, TV, báo chí... Công kích phê phán, giám sát và kiềm chế tiêu cực của chính phủ đương nhiệm về các chính sách quốc phòng, kinh tế, đối ngoại, bảo hiểm xã hội, tăng hay không tăng thuế... và cả trách nhiệm cá nhân khi phụ trách một chức vụ quan trọng trong nội các chính phủ .
Ở một xã hội đa đảng như Nhật bản, có tham nhũng không? Có và thỉnh thoảng lại xảy ra trong chính giới như vụ án ăn hối lộ trong thương vụ mua sắm máy bay Lockheed của thủ tướng Tanaka Kakuei nổi tiếng. Một vài cán bộ Việt Nam khi nghe những tin ấy thì lại như thấy mừng và nói “đa đảng như họ nhưng có tránh được đâu”. Có tham nhũng và có cả trường hợp tham nhũng lớn, nhưng không tràn lan, không là lỗi hệ thống. Nếu đối tượng là người của đảng cầm quyền, các nghị sĩ của những đảng đối lập sẽ tìm hết cách lên án, truy cứu bằng mọi cách để đưa vụ việc ra tòa án xét xử trong hệ thống tam quyền phân lập. Có nên chăng phải nghĩ ngược lại là ở một chế độ nhiều đảng như Nhật bản, các đảng cạnh tranh đưa ra các chinh sách tốt đẹp cho đất nước, cố gắng chứng tỏ mình trong sạch, tố cáo các vụ tham nhũng của các đảng khác; vậy mà tham nhũng vẫn còn xảy ra thì nói gì đến chế độ một đảng, một mình một cõi muốn làm gì thì làm?
Nền chính trị đa đảng của Nhật bản chưa phải là cái gì hoàn thiện, nhưng người dân Nhật bản đang có quyền và sử dụng quyền của mình để góp phần cải thiện, thay đổi tình thế với lá phiếu tín nhiệm trong bầu cử. Các đảng chính trị là một nơi, một tổ chức, một hội để người dân tự do chọn lựa và tham gia nhằm đóng góp làm tốt đẹp đất nước mình hơn. Không có đảng nào tự cho chỉ có mình là tuyệt đối thượng tôn, là ưu việt và chỉ có mình mới được nắm mọi quyền bính chính trị. Nếu có đảng nào lên tiếng nặng nhẹ, chê trách những người phê phán mình là suy thoái đạo đức, suy thoái trong cách sống thì trong lần bầu cử tới, chính bản thân đảng đó sẽ bị đẩy vào tình trạng suy thoái vì ít người bỏ phiếu tín nhiệm họ.
Từng cá nhân, từng nhóm hay tập họp môt số cá nhân như hội này, đảng kia là các tế bào của xã hội. Các tế bào ấy sinh ra và sẽ mất đi. Chỉ có xã hội, chỉ có đất nước là trường tồn.
Sự bình thường là cao quí. Sống bình thường, cố gắng đóng góp sức lực và ý kiến của mình cho đất nước phát triển, mọi người có cuộc sống vật chất và văn hóa tốt đẹp, cùng nhau bảo vệ Tổ Quốc là điều đáng trân trọng và cũng là nghĩa vụ của người dân đối với đất nước.
Khả năng sống bình thường của người Việt Nam rất lớn. Từ xưa, khả năng và trình độ tiếp thu văn minh nhân loại của người Việt Nam không có chỗ để nghi ngờ. Không thể nhân danh chủ nghĩa này, học thuyết nọ để đe dọa hay giết chết sự bình thường.
Trong đời thường, khi một người làm một điều gì tốt, rất tốt, thí dụ cứu sống được một người, được người đó cám ơn, người bình thường phải khiêm tốn thoái từ lời cảm ơn và giữ thái độ khiêm cung với mọi người. Có ai nói “tao cứu được mầy, mầy phải mang ơn tao suốt đời, tao bảo gì mầy cũng phải làm”?
Lịch sử rồi sẽ phán xét công và tội của đảng Cộng sản Việt Nam. Chỉ một đề nghị: hãy trả lại sự bình thường cho người dân Việt Nam, đặc biệt trong giai đoạn hiện nay khi "cái" mà ông Lê Duẩn của đảng Cộng sản Việt Nam gọi là kẻ thù truyền kiếp đang muốn nuốt tươi đất nước Việt Nam.
Xin chân thành cảm ơn ông Lê Hiếu Đằng, ông Hồ Ngọc Nhuận và tất cả những người thuộc mọi lứa tuổi đã đưa ra ý kiến và hành động tích cực để đòi lại sự bình thường cho xã hội Việt Nam.
 
Tokyo 3/9/2013
Q.T.
 
 Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
 
Source : BVN

3/9/13

Nỗi nhục


 

Tháng 9 2, 2013
 
Phạm Thị Hoài
 
Em là nỗi nhục của bộ giáo dục”, một cô giáo ở Việt Nam đã phê như thế vào bài kiểm tra bị chấm 1,5 điểm của học trò. Trang Vietnamnet đưa tin này vào một bài chạy tít “Bật cười với những lời phê hài hước của thày cô“.
Tôi chỉ thấy mình bật ngửa. Rồi được một người bạn nắn sốc, rằng Hoài đi xa lâu rồi không biết, dân mình là giống ưa nặng, không thượng cẳng chân hạ cẳng tay không được. Còn đã nói thì phải rát mặt, nhiếc móc phải xóc óc, chửi chưa rách mồm chưa đạt nghị quyết. Cái gì cũng phải thật phũ. Phê thế đã ăn thua gì. Ờ, ra vậy. Bên này, nơi tôi vừa mới qua 12 năm đi họp phụ huynh, học trò là Thượng đế toàn tập. Thượng đế có khùng, lười chảy thây, láo toét, dốt không lưu vào ổ nào cho hết, cũng không thể bị tước địa vị. Phê bình Thượng đế ở bên này là việc vô cùng nhạy cảm.
Nên tôi bỏ qua chuyện phong tục mỗi nơi một khác, chỉ bàn về nghĩa của lời phê nói trên. Nó trước hết cho thấy giáo viên quan tâm đến điều gì.
Tác hại duy nhất của học kém đáng cho cô giáo ấy nói đến là nó sỉ nhục Bộ Giáo dục. Như thể mục đích quan trọng nhất của sự học trong nhà trường là vinh danh Bộ này. Suy ra, nông dân thất bát là sỉ nhục Bộ Nông nghiệp, bệnh nhân sâu răng mắt toét là sỉ nhục Bộ Y tế, vượt đèn đỏ là sỉ nhục Bộ Giao thông, doanh nghiệp phá sản là sỉ nhục Bộ Tài chính, giết người là sỉ nhục Bộ Công an, và giữa hoàng hôn cộng sản mà dựng quán cafe nháy mắt với Lenin, hoài niệm một thuở bình minh cộng sản thì tất nhiên là sỉ nhục Bộ Chính trị. Ý nghĩa của toàn bộ thành tích sống, chiến đấu, lao động, học tập và uống cà phê của người Việt được xác định qua vinh và nhục cho các thiết chế chính quyền.
Nỗi nhục có hai khả năng liên đới. Nỗi nhục của ai, của cái gì và nỗi nhục cho ai, cho cái gì. Trong văn cảnh đang nói tới, giáo viên đã viết ẩu, ẩu không chừa cả chính tả và dấu chấm câu. Lẽ ra phải sửa thành “Em là nỗi nhục cho Bộ Giáo dục.” mới đúng ý xỉ vả muốn gửi đến cậu học trò. Còn nỗi nhục của Bộ Giáo dục là bất lực trước một nền sư phạm không chỉ phũ phàng mà còn hoàn toàn nhầm đối tượng phụng sự. Không phải cậu học trò, mà cô giáo ấy là nỗi nhục của Bộ này. Còn nỗi nhục của truyền thông khi gợi ý cho công luận “bật cười” ở đây, tôi không muốn đếm xỉa.
Một năm học mới ở Việt Nam lại bắt đầu. Bên này cũng thế, các Thượng đế lại lon ton đến trường.
 
Source   : pro&contra
 

Huy Đức - Cafe Cộng & Nghị Định 72

 
Quyết định cho an ninh điều tra quán cafe Cộng và việc áp dụng Nghị định 72 cho thấy, cho dù có ăn bò Kobe và xài I-phone, tư duy của những người cầm quyền vẫn không thoát ra khỏi vỏ bobo của thời bao cấp.
Không phải tự nhiên mà Cafe Cộng có thể trở thành chuỗi. Chủ nhân của nó đã thành công khi nhìn thấy tính hữu dụng của những món đồ vứt đi. Nếu chính quyền tự tin thì phải biết ơn óc hài hước của các nhà kinh doanh. Làm gì có bộ máy tuyên truyền nào có thể đưa những người mà ý tưởng của họ trở thành cơ sở lý luận cho những kẻ độc tài đày đọa loài người vô được quán ngồi cùng với những người tử tế.
Cafe Cộng là một ý tưởng kinh doanh chứ không có khả năng “âm mưu”. Quy kết vội vàng của Giám đốc sở Văn hóa Hà Nội Tô Văn Động thể hiện não trạng của hệ thống, não trạng chỉ nhận biết khía cạnh “an ninh chính trị” trong sự muôn mặt của cuộc sống bình thường. Não trạng ấy còn chi phối tiến trình lập pháp của Nhà nước hiện nay, Nghị định 72 về internet bắt đầu có hiệu lực trong tuần này là một trong rất nhiều ví dụ.
Internet không chỉ là một phương tiện truyền thông mà còn là một không gian sống, một không gian kinh doanh. Việc xâm phạm bản quyền đã có Công ước Berne và Luật Sở hữu Trí tuệ lo. Tác giả nào thấy website khác lấy bài của mình thì kiện ra tòa. Hà cớ gì chính phủ phải dùng quyền hành chính để điều chỉnh những hành vi dân sự.
Bắc loa ra giữa làng hay viết bài trên Facebook vu khống, xúc phạm danh dự, quyền lợi của tổ chức, nhân phẩm của cá nhân đều đã được quy tội và định danh trong Bộ Luật hình sự Việt Nam kể cả những tội danh phi pháp và vi hiến như Điều 88 và Điều 258…
Làm báo, báo giấy hay báo online, phải được coi như những hành vi kinh doanh. Ở các quốc gia mà người dân có quyền tự do, từ những cậu học sinh trong trường phổ thông cho đến các doanh nhân, ai muốn ra báo thì cứ ra, chỉ khi họ sử dụng những tờ báo đó để bán, để đăng quảng cáo lấy tiền thì mới phải đăng ký kinh doanh và nộp thuế.
Tại sao Nghị định 72 lại phải quy định “các loại hình thông tin trên mạng như trang thông tin điện tử tổng hợp, mạng xã hội”; tại sao lại chỉ có “5 loại trang tin tổng hợp”; tại sao Nhà nước lại phải can thiệp vào “năng lực tài chính, nhân lực, kỹ thuật” của những người làm “trang tin”; tại sao “trang tin điện tử tổng hợp phải do tổ chức…”
Tổng thống Mỹ không phải là tác giả nhãn hiệu Starbucks Coffee. Độc tài như Hitler cũng không thể đẻ ra chiếc xe Wolkswagen. Làm sao Nhà nước lại đóng khung khả năng sáng tạo của doanh nhân Việt Nam trong khuôn khổ được lập ra bởi những cái đầu hành chính, quan liêu.
Mãi tới năm 2006, Tuổi Trẻ mới được ra nhật báo cho dù một thập niên trước đó tờ báo này đã có đủ bạn đọc và tiền bạc để tăng kỳ. Và, chỉ vì sự thiếu hiểu biết của Bộ Thông tin, thương hiệu Tuổi Trẻ Chủ Nhật (tờ tuần báo rất có uy tín) đã phải đổi thành Tuổi Trẻ Cuối Tuần với lý do Tuổi Trẻ đã có một số báo ra ngày chủ nhật.
Cũng trong hơn hai thập niên qua, khi thị trường báo chí bắt đầu hình thành, những người làm báo tử tế hết sức khổ sở, muốn tăng trang quảng cáo cũng phải chạy ra Thủ Đô, muốn tăng kỳ cũng phải ban, sở, bộ, ngành lạy lục. Từ manchette cho đến khổ báo, số trang… đếu phải xin phép thay vì tùy thuộc vào thị trường bạn đọc mà các chủ nhân kinh doanh tự chọn.
Làm sao Larry Page và Sergey Brin có thể kiến tạo nên Google; làm sao Mark Zuckerberg có thể nghĩ ra Facebook nếu như họ chỉ có thể “vùng vẫy” trong “5 loại trang tin tổng hợp”.
Năm 2005, 4 người Mỹ tự lập ra một dạng website – blog có tên là Huffington Post để đưa tin, bình luận… Website của họ có lúc thu hút lượng truy cập cao hơn cả New York Time. Năm 2011 Huffington Post được AOL mua lại với giá lên đến 315 triệu dollars. Cho dù không thể so sánh với Huffington Post về quy mô nhưng nếu không bị “tường lửa” và liên tục tấn công, cho dù không phải vì mục tiêu kiếm tiền, các chủ nhân của các trang Bauxite, Ba Sàm và Quê Choa… hoàn toàn có khả năng thu hút hàng chục triệu người đọc và trở nên giàu có.
Chỉ vì bị chính trị hóa, báo chí và internet không còn là một ngành kinh tế, một lĩnh vực kinh doanh tiềm năng. Đành rằng, nếu để tự do báo chí và internet thì chế độ không còn một mình một chợ sử dụng truyền thông nhà nước để tự tụng ca và huyễn hoặc mình. Nhưng, không lẽ chỉ vì lợi ích của một nhóm nhỏ mà phải bóp nghẹt khả năng sáng tạo của người Việt Nam, hy sinh phương tiện khai trí cho cả quan lẫn dân, đánh mất cơ hội vươn lên của quốc gia, dân tộc.
 
Huy Đức
 
source : Blog Osin
 

2/9/13

The White House - Statement by the President on Syria

 
The White House
Office of the Press Secretary

Statement by the President on Syria

Rose Garden

1:52 P.M. EDT
THE PRESIDENT:  Good afternoon, everybody.  Ten days ago, the world watched in horror as men, women and children were massacred in Syria in the worst chemical weapons attack of the 21st century.  Yesterday the United States presented a powerful case that the Syrian government was responsible for this attack on its own people.
Our intelligence shows the Assad regime and its forces preparing to use chemical weapons, launching rockets in the highly populated suburbs of Damascus, and acknowledging that a chemical weapons attack took place.  And all of this corroborates what the world can plainly see -- hospitals overflowing with victims; terrible images of the dead.  All told, well over 1,000 people were murdered.  Several hundred of them were children -- young girls and boys gassed to death by their own government.
This attack is an assault on human dignity.  It also presents a serious danger to our national security.  It risks making a mockery of the global prohibition on the use of chemical weapons.  It endangers our friends and our partners along Syria’s borders, including Israel, Jordan, Turkey, Lebanon and Iraq.  It could lead to escalating use of chemical weapons, or their proliferation to terrorist groups who would do our people harm.
In a world with many dangers, this menace must be confronted.
Now, after careful deliberation, I have decided that the United States should take military action against Syrian regime targets.  This would not be an open-ended intervention.  We would not put boots on the ground.  Instead, our action would be designed to be limited in duration and scope.  But I'm confident we can hold the Assad regime accountable for their use of chemical weapons, deter this kind of behavior, and degrade their capacity to carry it out.
Our military has positioned assets in the region.  The Chairman of the Joint Chiefs has informed me that we are prepared to strike whenever we choose.  Moreover, the Chairman has indicated to me that our capacity to execute this mission is not time-sensitive; it will be effective tomorrow, or next week, or one month from now.  And I'm prepared to give that order.
But having made my decision as Commander-in-Chief based on what I am convinced is our national security interests, I'm also mindful that I'm the President of the world's oldest constitutional democracy.  I've long believed that our power is rooted not just in our military might, but in our example as a government of the people, by the people, and for the people.  And that’s why I've made a second decision:  I will seek authorization for the use of force from the American people's representatives in Congress.
Over the last several days, we've heard from members of Congress who want their voices to be heard.  I absolutely agree. So this morning, I spoke with all four congressional leaders, and they've agreed to schedule a debate and then a vote as soon as Congress comes back into session.
In the coming days, my administration stands ready to provide every member with the information they need to understand what happened in Syria and why it has such profound implications for America's national security.  And all of us should be accountable as we move forward, and that can only be accomplished with a vote.
I'm confident in the case our government has made without waiting for U.N. inspectors.  I'm comfortable going forward without the approval of a United Nations Security Council that, so far, has been completely paralyzed and unwilling to hold Assad accountable.  As a consequence, many people have advised against taking this decision to Congress, and undoubtedly, they were impacted by what we saw happen in the United Kingdom this week when the Parliament of our closest ally failed to pass a resolution with a similar goal, even as the Prime Minister supported taking action.
Yet, while I believe I have the authority to carry out this military action without specific congressional authorization, I know that the country will be stronger if we take this course, and our actions will be even more effective.  We should have this debate, because the issues are too big for business as usual.  And this morning, John Boehner, Harry Reid, Nancy Pelosi and Mitch McConnell agreed that this is the right thing to do for our democracy.
A country faces few decisions as grave as using military force, even when that force is limited.  I respect the views of those who call for caution, particularly as our country emerges from a time of war that I was elected in part to end.  But if we really do want to turn away from taking appropriate action in the face of such an unspeakable outrage, then we must acknowledge the costs of doing nothing.
Here's my question for every member of Congress and every member of the global community:  What message will we send if a dictator can gas hundreds of children to death in plain sight and pay no price?  What's the purpose of the international system that we've built if a prohibition on the use of chemical weapons that has been agreed to by the governments of 98 percent of the world's people and approved overwhelmingly by the Congress of the United States is not enforced?
Make no mistake -- this has implications beyond chemical warfare.  If we won't enforce accountability in the face of this heinous act, what does it say about our resolve to stand up to others who flout fundamental international rules?  To governments who would choose to build nuclear arms?  To terrorist who would spread biological weapons?  To armies who carry out genocide?
We cannot raise our children in a world where we will not follow through on the things we say, the accords we sign, the values that define us.
So just as I will take this case to Congress, I will also deliver this message to the world.  While the U.N. investigation has some time to report on its findings, we will insist that an atrocity committed with chemical weapons is not simply investigated, it must be confronted.
I don't expect every nation to agree with the decision we have made.  Privately we’ve heard many expressions of support from our friends.  But I will ask those who care about the writ of the international community to stand publicly behind our action.
And finally, let me say this to the American people:  I know well that we are weary of war.  We’ve ended one war in Iraq.  We’re ending another in Afghanistan.  And the American people have the good sense to know we cannot resolve the underlying conflict in Syria with our military.  In that part of the world, there are ancient sectarian differences, and the hopes of the Arab Spring have unleashed forces of change that are going to take many years to resolve.  And that's why we’re not contemplating putting our troops in the middle of someone else’s war.
Instead, we’ll continue to support the Syrian people through our pressure on the Assad regime, our commitment to the opposition, our care for the displaced, and our pursuit of a political resolution that achieves a government that respects the dignity of its people.
But we are the United States of America, and we cannot and must not turn a blind eye to what happened in Damascus.  Out of the ashes of world war, we built an international order and enforced the rules that gave it meaning.  And we did so because we believe that the rights of individuals to live in peace and dignity depends on the responsibilities of nations.  We aren’t perfect, but this nation more than any other has been willing to meet those responsibilities.
So to all members of Congress of both parties, I ask you to take this vote for our national security.  I am looking forward to the debate.  And in doing so, I ask you, members of Congress, to consider that some things are more important than partisan differences or the politics of the moment.
Ultimately, this is not about who occupies this office at any given time; it’s about who we are as a country.  I believe that the people’s representatives must be invested in what America does abroad, and now is the time to show the world that America keeps our commitments.  We do what we say.  And we lead with the belief that right makes might -- not the other way around.
We all know there are no easy options.  But I wasn’t elected to avoid hard decisions.  And neither were the members of the House and the Senate.  I’ve told you what I believe, that our security and our values demand that we cannot turn away from the massacre of countless civilians with chemical weapons.  And our democracy is stronger when the President and the people’s representatives stand together.
I’m ready to act in the face of this outrage.  Today I’m asking Congress to send a message to the world that we are ready to move forward together as one nation.

Thanks very much.

                        END                2:02 P.M. EDT
 

Nguyễn-Xuân Nghĩa - Khí Bốc Thành Hơi


 
Monday, September 2, 2013
   


Nguyễn-Xuân Nghĩa - Người Việt Ngày 130902
"Kinh Tế Cũng Là Chính Trị"

Chuyện Nội Lực Của Liên Bang Nga

*  Vladimir Putin, dầu khí ròng ròng *



Hôm Thứ Bảy 28, sau khi Đại sứ Hoa Kỳ tại Liên hiệp quốc là Samantha Powers kêu gọi các nước lập tức có hành động tại Syria vì vụ sử dụng võ khí hóa học, hai Đại sứ Liên bang Nga và Trung Quốc liền bước khỏi cuộc họp của Hội đồng Bảo an. Hai quốc gia này không có quyền lợi chiến lược gì tại Syria, nơi có sản lượng dầu khí không đáng kể. Họ dùng Syria để gây rối cho Mỹ và các nước dân chủ nên vẫn bênh vực chế độ hung đồ của lãnh tụ Bashar al Assad....

Qua hơn hai năm nội chiến tại Syria, sự vụng về của Chính quyền Barack Obama giúp Nga thắng được một keo, và làm các chế độ vô đạo mừng thầm rằng nền dân chủ khó xử lý việc chiến hòa khi máu thường dân đã đổ và nhân quyền bị chà đạp. Nhìn lại vụ biểu quyết của Quốc hội Anh rồi sự hậm hực của Ngoại trưởng Mỹ vì Tổng thống đảo ngược quyết định can thiệp vào Syria, các lãnh tụ hung đồ thấy hả hê với lời mỉa mai của Phó Thủ tướng Nga Dmitri Rogozin: "Mỹ loay hoay như con khỉ với quả lựu đạn trong tay".

Vì "kinh tế cũng là chính trị", bài này xin nói về một sự loay hoay khác.... Của Liên bang Nga.


***


Nhiễu âm từ hồ sơ Syria làm ta có thể quên một chuyện. Liên bang Nga vừa ăn mừng một năm gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới WTO (22 Tháng Tám năm 2011) với sự bẽ bàng.

Nga dùng võ khí mậu dịch xử ép Cộng hoà Ukraina để Chính quyền Kiev phải theo sáng kiến của Tổng thống Vladimir Putin là gia nhập Liên hiệp Quan thuế Âu-Á kéo dài từ Nga qua Trung Á tới Viễn Đông, và từ bỏ dự tính gia nhập khối mậu dịch với Liên hiệp Âu Châu. Hôm 14, áp lực này gây phản ứng từ các thành viên của WTO. Trước đó, vào Tháng Bảy, Liên Âu chính thức khiếu nại việc Nga đặt ra sắc thuế phụ trội trên xe hơi nhập cảng để bảo vệ kỹ nghệ nội địa và để chiêu dụ giới đầu tư đem tiền vào ráp chế xe hơi trong thị trường Nga. Nhật đã ủng hộ Liên Âu trong vụ kiện, và Hoa Kỳ chính thức thông báo sẽ gia nhập.

Mấy chi tiết đó ít được dư luận chú ý, nhưng cho thấy là như với cơ chế Liên hiệp quốc, Nga không tôn trọng đạo lý của các nước. Với tổ chức WTO, Nga chỉ là một trong 159 thành viên sau khi mất 18 năm thương thảo, và chẳng có quyền phủ quyết! Mà chuyện WTO chỉ là phần nhỏ của một hồ sơ còn nghiêm trọng gấp bội.

Là hậu thân của Liên Xô, Nga chỉ có một kỹ nghệ thuộc loại mũi nhọn là chế tạo võ khí. Còn lại, đây là xứ chậm tiến ("đang phát triển" là một từ lịch sự), có lãnh thổ trống trải khó bảo vệ, phải lấy tài nguyên chủ yếu của mình là năng lượng (khí đốt và dầu thô) làm đòn bẩy – và võ khí.

Nhờ xuất cảng năng lượng, Nga thu được tiền cho ngân sách, tiến hành công nghiệp hóa và xây dựng bộ máy chiến tranh. Bên trong thì sưởi ấm người dân với dầu khí được trợ giá, bên ngoài thì bán rẻ năng lượng để mở rộng ảnh hưởng kinh tế với các chư hầu và lân bang.

Sau khi Liên Xô tan rã, Liên bang Nga mất 10 năm khủng hoảng và chỉ phục hồi từ khi Vladimir Putin lên cầm quyền. Vì sao Liên Xô vẫn tan rã dù đã có một võ khí chiến lược như vậy là đề tài của một kỳ khác.

Putin lần lượt làm Thủ tướng (1999-2000), Tổng thống (2000-2008), rồi Thủ tướng (2008-2012), và trở lại ghế Tổng thống năm 2012, với hy vọng tái đắc cử năm 2018 để sẽ lãnh đạo tới 2024 với giấc mơ chinh phục lại những gì Đế quốc Xô viết đã mất. Sự hồi phục rồi tái bành trướng của Nga trùng hợp với kỷ nguyên năng lượng lên giá. Thí dụ như từ 35 đô la một thùng vào năm 1999, giá dầu thô đã tăng gấp ba, có lúc lên tới hơn 140 đô la, và sau vụ khủng hoảng 2008 thì nay vẫn hơn trăm đồng....

Ý thức được vai trò võ khí của năng lượng, Putin đảo ngược quyết định giải tỏa đã từng áp dụng trong hai chục năm trước, từ thời Mikhail Gorbachev tới Boris Yeltsin, lại còn bảo vệ và củng cố các tập đoàn năng lượng nhà nước và ngăn cản mọi nỗ lực liên doanh với Tây phương. Không chỉ quốc hữu hóa khu vực năng lượng qua ba tổ hợp vĩ đại là Gasprom, Rosneft và Transneft, Putin dùng các tập đoàn này tăng cường quyền lực của bản thân qua việc ban phát quyền lợi cho kẻ thân tín và tiêu diệt mọi đối thủ chính trị. Chuyện tham ô hay hối mại quyền thế của các đại tài phiệt năng lượng chỉ là hậu quả nhỏ của một chiến lược kinh tế lớn.

Một chiến lược khiến chính nước Nga mới thật sự lệ thuộc vào năng lượng: cuối năm ngoái, năng lượng chiếm gần 70% tổng số xuất cảng của Nga so với 50% vào thời Boris Yeltsin và cung cấp 50% số thu ngân sách, đóng góp 17% vào tổng sản lượng của xứ này.


***


Nhưng thị trường lại có những quy luật khiến chính trường chưng hửng.

Từ khía cạnh sản xuất thì chính sách bảo vệ dẫn đến thế độc quyền làm năng suất suy sụp. Các đại gia dầu khí của Nga là những trung tâm lãng phí với kỹ thuật tụt hậu. Từ khía cạnh tiêu thụ thì vì năng lượng lên giá - còn được Nga dùng làm đòn bắt bí như Liên Âu đã bị khi Putin xử ép Ukraina vào đầu năm 2009 - thì thiên hạ tìm giải pháp khác. Thí dụ như Âu Châu giảm dần sự lệ thuộc vào khí đốt của Nga nhờ nguồn cung cấp hiện đại hơn. Đấy cũng là lúc quy luật thị trường dẫn tới sức bật của Hoa Kỳ.

Chỉ vì khi cả thế giới bàn tán liên hồi về sự lụn bại của nước Mỹ sau vụ khủng hoảng tài chánh năm 2008, Hoa Kỳ bỗng tái xuất hiện như một siêu cường năng lượng toàn cầu!

Liên bang Nga có thể là số một thế giới về khí đốt và chung ghế vô địch với Saudi Arabia về dầu thô (với giá trị rất thấp so với dầu Trung Đông, vốn "ngọt" và "nhẹ" hơn), nhưng với đà khai thác này thì Nga chỉ có đủ dầu cho 20 năm tới, so với 70 năm của dầu Saudi hay 90 năm của xứ Tiểu vương quốc Á Rập Thống nhất UAE. Trong khi ấy, Hoa Kỳ đã cải tiến kỹ thuật đào dầu và còn "gạn cát ra dầu" để sẽ nâng sản lượng 40% từ nay cho đến năm 2018 – là khi Putin dự tính tái tranh cử Tổng thống. Tới năm 2020 thì Mỹ sẽ giành chức vô địch về sản lượng dầu thô!

Xưa nay, Hoa Kỳ mang tiếng rất nhiều về chuyện dầu hỏa, kể cả gây chiến hay hút dầu của thế giới. Trong một tương lai không xa, Mỹ sẽ là anh bán dầu. Tức là sẽ hạ nhiệt cơn sốt về dầu thô và đánh vào ngân sách của Nga: giá đầu mà sụt dưới 95 đồng một thùng là Putin hết múa, như ông ta đã thấy sau năm 2008.

Mà năng lượng cũng còn là khí đốt, và cả than đá.

Hoa Kỳ đã cải tiến khả năng chế biến khí đốt, thành chất lỏng có thể vận chuyển dễ dàng và bán cho nhiều nước ở rất xa: ống dẫn khí đang mất ưu thế. Khi giảm dần sự lệ thuộc vào than đá, nước Mỹ bỗng dưng có họ với Trần Khánh Dư, thành người bán than. Vừa giúp Âu Châu khỏi than là lệ thuộc vào khí đốt của Nga, vừa lấy mất ghế của Nga là nước xuất cảng than đá thứ ba trên thế giới....

Khi có nhiều chọn lựa hơn, các bạn hàng của Nga hết bị bắt bí! Liên Âu đã lập hồ sơ và sẽ khiếu nại thế độc quyền của tập đoàn Gasprom, và các thị trường của Gasprom như Ba Lan, Ukraina hay Lithuania đều chờ đợi nguồn cung cấp mới. Các đại tài phiệt của hệ thống quyền bính Putin đang sợ thất thâu. 


***


Nói lại cho gọn, chưa biết là bom nổ đạn bay tại Syria ra sao, ưu thế năng lượng của Putin đang bốc thành hơi. Đáng lẽ, khi gia nhập WTO, Putin đã có thể mở ra cơ hội đa năng hóa kinh tế và hiện đại hóa công nghiệp. Nhưng tay phủ thủy già đòn này lại bảo vệ đám âm binh năng lượng và chỉ còn một ngả là... Đông tiến. Tìm bạn hàng khát dầu và thiếu khí là Trung Quốc!

 Rồi ôm chậu nhôm đồng ca là nước Mỹ gian manh!
 

1/9/13

VÔ NGÔN



                   
VÔ NGÔN

                                                     
                                                      Trần Hồ Dũng

      Tặng C.T.


Lặng câm  hề  lặng câm !

Đi - Về , không in dấu

Một đời không tiếng nói

Ai người tri kỷ đây



Người, một đời câm nín

Đá, muôn đời vô ngôn

phận người và phận đá

biết ai  buồn hơn ai


Người mài gươm lên đá

Hiện một dòng : phôi pha

 Đời nghiêng ,rơi  chiếc lá

Hồn nào vừa đi qua ?

THD.Washington.USA. 2/9/2013