Gerhartz chooses subjects that allow him to explore and capture the artistic challenges of color, light, mood and emotion. Many of his figures are dressed in dramatic clothing which he often invents for its aesthetic appeal and lyrical qualities.
21/1/13
Beautiful Women Paintings By Daniel F. Gerhartz
Gerhartz chooses subjects that allow him to explore and capture the artistic challenges of color, light, mood and emotion. Many of his figures are dressed in dramatic clothing which he often invents for its aesthetic appeal and lyrical qualities.
Martin Luther King Jr. - Tôi có một giấc mơ ( I have a dream )
Martin Luther King Jr.
Tôi có một giấc mơ
Tôi có một giấc mơ
Mai Lung Sơn dịch
Một trăm năm trước đây, một người Mĩ vĩ đại mà chúng ta giờ đây đứng dưới bóng của ông, đã ký một bản Tuyên ngôn giải phóng. Tuyên ngôn lịch sử này đã trở thành ngọn đuốc hy vọng cho hàng triệu nô lệ Negro, những người đã bị thiêu đốt trong ngọn lửa của sự bất công. Nó đến như vầng dương chấm dứt đêm dài tăm tối. Nhưng một trăm năm sau, chúng ta lại đang phải đối mặt với một sự thật bi kịch khác, người Negro vẫn chưa được tự do.
Một trăm năm sau, cuộc sống của người Negro vẫn bị kéo lê bởi xiềng xích của sự cách ngăn và cùm gông của nạn kỳ thị. Một trăm năm sau, người Negro vẫn đang phải sống trên hoang đảo nghèo đói giữa biển cả phồn vinh. Một trăm năm sau, người Negro vẫn tiều tụy lang thang nơi góc phố tối tăm trên đất Mĩ, chỉ thấy chính họ là kẻ lưu vong trên ngay mảnh đất quê hương mình.
Bởi vậy, chúng ta cùng nhau có mặt tại đây hôm nay cất chung tiếng nói về điều kiện thương tâm của chúng ta. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta đã tới thủ đô để đòi một khoản nợ. Khi các nhà kiến trúc sư của nền dân chủ Hoa Kỳ viết xuống những lời tuyệt đẹp cho bản Hiến pháp và Tuyên bố Độc lập, họ đã ký nhận vào một tờ tín phiếu theo đó mọi công dân Mĩ đều có quyền thừa kế.
Tờ tín phiếu này mang theo một lời hứa hẹn rằng mọi người dân đều được đảm bảo quyền không thể tách rời là quyền được sống, quyền được tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Nhưng hôm nay, thực tế hiển nhiên cho thấy nước Mĩ đã thất hứa vì rằng màu da của người dân Mĩ lại bị xem là rào cản trong việc sử dụng tờ tín phiếu này. Thay vì trân trọng thực hiện trách nhiệm thiêng liêng ấy, nước Mĩ đã trao cho người dân Negro một tờ séc khống không có giá trị thanh toán. Nhưng chúng ta không tin rằng ngân hàng công lý đã bị phá sản. Chúng ta không tin rằng quốc gia không có đủ ngân quỹ trong hầm dự trữ chứa đầy những cơ hội của đất nước này.
Bởi vậy, chúng ta đến đây để đòi nợ, một khoản nợ về quyền tự do và sự đảm bảo về công lý. Chúng ta có mặt tại nơi linh thiêng này để nhắc nhở nước Mĩ về sự cấp thiết trong thời điểm hiện nay. Lúc này không phải là thời điểm của sự nhượng bộ thỏa hiệp hay xoa dịu bằng những viên thuốc an thần. Giờ là thời điểm mở tung cánh cửa cơ hội cho tất cả những người con của Chúa. Giờ là thời khắc đưa dân tộc ta từ vũng lầy của bất công kỳ thị tới một nền tảng vững chắc của tình đoàn kết anh em.
Sẽ là tai họa cho cả dân tộc nếu lờ đi tính cấp bách của thời cuộc hiện nay và đánh giá thấp lòng quyết tâm của người dân Negro. Không khí ngột ngạt oi bức chứa đầy sự bất bình trong mùa hè này chưa thể qua đi tới khi có được làn gió thu của tự do và công bằng tiếp sinh lực. Những ai có hy vọng rằng người Negro cần phải xả bớt sự căng thẳng và hài lòng với những gì đã có sẽ bị vỡ mộng nếu như đất nước này trở lại với công việc như thường ngày. Nước Mĩ sẽ chưa thể bình yên, chừng nào người Negro chưa giành được quyền công dân của mình.
Cơn lốc của cuộc nổi dậy sẽ tiếp tục làm lung lay nền móng của quốc gia này cho tới ngày thấy được ánh sáng của công lý. Trong quá trình đấu tranh giành lại vị trí xứng đáng cho mình chúng ta không cho phép mình mắc phải những hành động sai lầm. Hãy đừng thỏa mãn cơn khát bằng chén hận thù và đắng cay.
Chúng ta phải xây dựng các cuộc tranh đấu của mình trên nền tảng của các giá trị và nguyên tắc. Chúng ta không cho phép những chống đối biến thái thành các cuộc xung đột bạo lực. Chúng ta phải đứng trên tầm cao của sự hòa trộn tâm lực và trí lực.
Tính chiến đấu thấm nhuần trong đông đảo người dân Negro không được làm cho chúng ta mất lòng tin vào những người da trắng. Rất nhiều những người anh em da trắng, như bằng chứng sự có mặt của các bạn ở đây hôm nay, đã cho thấy vận mệnh của các bạn cũng là vận mệnh của chúng ta và tự do của các bạn cũng gắn liền với tự do của chúng ta.
Chúng ta không thể bước những bước đơn độc. Mỗi bước đi, chúng ta phải nối vòng tay bè bạn cùng đồng hành. Chúng ta không thể quay trở lại. Có những người đang hỏi bạn, “Rồi chừng nào bạn mới yên lòng?” Chúng ta sẽ không bao giờ thấy yên lòng khi mà ta không thể tìm được một nơi trú ngụ trong một nhà nghỉ bên đường hay tại một khách sạn trong thành phố sau chuyến đi mỏi mệt. Chúng ta chưa thể yên lòng chừng nào sự di chuyển của một người Negro vẫn đơn giản chỉ là từ một khu ghetto nhỏ sang một khu ghetto lớn hơn. Chúng ta chưa thể yên lòng chừng nào một người Negro ở Mississipi còn chưa được quyền đi bầu cử, khi một người Negro ở New York còn tin rằng anh ta chẳng có gì để đi bầu. Không, không, chúng ta không yên lòng, và chúng ta sẽ chưa thể yên lòng cho tới ngày công lý được tuôn tràn như dòng thác, và công bằng sẽ như một dòng sông cuộn chảy.
Tôi biết có những bạn tới đây vượt qua những nỗi khổ đau, gian nan thử thách. Có những bạn mới vừa ra khỏi xà lim. Có những bạn đến từ những nơi mà cuộc tìm kiếm tự do của bạn bị chà đạp bởi sự ngược đãi cuồng bạo và bị cản trở bởi sự tàn bạo của cảnh sát. Các bạn đã trở thành những người kỳ cựu về chịu đựng khổ đau. Tiếp tục tiến lên với niềm tin rằng sự thống khổ oan ức là cứu thế.
Trở về Mississippi, trở về Alabama, trở về Georgia, trở về Louisiana, trở về với những khu nhà ổ chuột ở các thành phố phía bắc của chúng ta, chúng ta tin rằng bằng cách nào đó tình trạng này có thể và sẽ đươc thay đổi. Hãy đừng đắm mình trong nỗi tuyệt vọng. Hôm nay, tôi muốn nói với các bạn rằng, dù hiện tại có muôn vàn khó khăn và nỗi bức xúc, tôi vẫn luôn mang trong mình một giấc mơ. Đó là một giấc mơ bắt nguồn từ giấc mơ nước Mĩ.
Trong giấc mơ của tôi, tới một ngày đất nước này sẽ cùng đứng lên và sống một cuộc sống với niềm tin “Chúng ta coi sự thực này là điều hiển nhiên: con người sinh ra là bình đẳng”. Giấc mơ của tôi là một ngày kia, trên những ngọn đồi ở Georgia, những đứa con của những người nô lệ và những đứa con của những người chủ nô trước đây sẽ cùng ngồi bên chiếc bàn thân thiện của tình anh em. Trong giấc mơ của tôi, thậm chí một ngày kia, bang Mississippi, một hoang mạc ngột ngạt trong bầu không khí của bất công và kỳ thị, sẽ biến thành một ốc đảo của tự do và công bằng. Trong giấc mơ của tôi, 4 đứa con tôi tới một ngày sẽ được sống trong một đất nước mà ở đó giá trị của chúng được đánh giá bởi chính ý chí, nghị lực cá nhân, chứ không phải bằng màu da. Ngày hôm nay, tôi có một giấc mơ.
Tôi mơ một ngày kia bang Alabama, nơi vị thống đốc hiện thời đang luôn mồm nói về quyền can thiệp và vô hiệu hóa [1] sẽ trở thành nơi các trẻ trai và trẻ gái da đen cùng nắm tay các bạn da trắng như anh em một nhà. Hôm nay, tôi có một giấc mơ. Tôi mơ một ngày kia các thung lũng rồi sẽ được lấp đầy, những quả đồi, ngọn núi sẽ được san bằng, mặt đất gồ ghề sẽ trở nên phẳng phiu, những góc quanh co sẽ được uốn thẳng tắp, và sự huy hoàng của Thiên Chúa sẽ được bộc lộ và mọi người cùng thấy. Đó là hy vọng của chúng ta. Đó là niềm tin tôi sẽ mang theo về miền Nam. Với niềm tin ấy, chúng ta sẽ có thể đập nát núi tuyệt vọng thành những viên đá hi vọng. Với niềm tin ấy, chúng ta sẽ biến những tiếng kêu bất hòa trong lòng dân tộc thành bản giao hưởng êm ái của tình đoàn kết anh em. Với niềm tin ấy, chúng ta sẽ cùng sát cánh bên nhau, cùng nguyện cầu, cùng chiến đấu, cùng vào nhà lao, cùng đứng lên vì tự do, vì chúng ta biết rõ một ngày kia chúng ta sẽ tự do.
Đó sẽ là ngày tất cả những người con của Chúa cùng hòa chung một bài ca: “Quê hương tôi, miền đất thân yêu của sự tự do, của người tôi hát. Miền đất nơi cha tôi đã nằm xuống, miền đất niềm tự hào của những người hành hương, từ mọi triền núi, hãy ngân vang tiếng hát tự do”. Và nếu nước Mĩ là một đất nước vĩ đại, điều đó nhất định phải trở thành sự thực. Hãy để tự do ngân lên từ những ngọn núi khổng lồ ở New Hampshire. Hãy để tự do ngân lên trên những đỉnh núi hùng vĩ vùng New York. Hãy để tự do ngân lên trên những vùng cao Alleghenies miền Pennsylvania! Hãy để tự do ngân lên trên những đỉnh núi Rockies tuyết phủ của Colorado! Hãy để tự do ngân lên trên những núi đồi tròn trịa của California! Không chỉ thế, Hãy để tự do ngân lên từ những đỉnh núi Stone Moutain của Georgia! Hãy để tự do ngân lên trên ngọn Lookout Moutain của Tennessee! Hãy để tự do ngân lên từ mọi triền đồi và vùng đất cao ở Mississippi. Từ mọi triền núi, hãy ngân vang tiếng hát tự do.
Khi chúng ta để tự do ngân lên, khi tự do ngân lên từ mọi làng quê, mọi thôn xóm, mọi thành phố và tiểu bang, chúng ta sẽ có thể làm cho ngày ấy đến thật nhanh, ngày mà mọi đứa con của Thiên Chúa, dù da trắng hay da đen, Do Thái hay không phải Do Thái, người theo đạo Tin Lành hay công giáo La Mã, tất cả sẽ cùng nối vòng tay hát vang lời ca linh thiêng của người Negro “Tự do đã đến, tự do đã đến, xin cảm ơn Đức Chúa toàn năng, cuối cùng chúng ta đã tự do!”
------------------------
[1]Các quyền của tiểu bang dùng để bảo vệ công dân của họ, theo đó, họ có thể vô hiệu hóa các luật của liên bang. Ở đây MLK muốn nói rằng thống đốc Alabama đang nói về việc sử dụng quyền này để vô hiệu hóa các luật tiến bộ của liên bang liên quan đến địa vị của người da đen trong cộng đồng [chú thích của người dịch].
Nguồn: Martin Luther King, Jr: The Peaceful Warrior, Pocket Books, NY 1968[/ALIGN]
Một trăm năm trước đây, một người Mĩ vĩ đại mà chúng ta giờ đây đứng dưới bóng của ông, đã ký một bản Tuyên ngôn giải phóng. Tuyên ngôn lịch sử này đã trở thành ngọn đuốc hy vọng cho hàng triệu nô lệ Negro, những người đã bị thiêu đốt trong ngọn lửa của sự bất công. Nó đến như vầng dương chấm dứt đêm dài tăm tối. Nhưng một trăm năm sau, chúng ta lại đang phải đối mặt với một sự thật bi kịch khác, người Negro vẫn chưa được tự do.
Một trăm năm sau, cuộc sống của người Negro vẫn bị kéo lê bởi xiềng xích của sự cách ngăn và cùm gông của nạn kỳ thị. Một trăm năm sau, người Negro vẫn đang phải sống trên hoang đảo nghèo đói giữa biển cả phồn vinh. Một trăm năm sau, người Negro vẫn tiều tụy lang thang nơi góc phố tối tăm trên đất Mĩ, chỉ thấy chính họ là kẻ lưu vong trên ngay mảnh đất quê hương mình.
Bởi vậy, chúng ta cùng nhau có mặt tại đây hôm nay cất chung tiếng nói về điều kiện thương tâm của chúng ta. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta đã tới thủ đô để đòi một khoản nợ. Khi các nhà kiến trúc sư của nền dân chủ Hoa Kỳ viết xuống những lời tuyệt đẹp cho bản Hiến pháp và Tuyên bố Độc lập, họ đã ký nhận vào một tờ tín phiếu theo đó mọi công dân Mĩ đều có quyền thừa kế.
Tờ tín phiếu này mang theo một lời hứa hẹn rằng mọi người dân đều được đảm bảo quyền không thể tách rời là quyền được sống, quyền được tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Nhưng hôm nay, thực tế hiển nhiên cho thấy nước Mĩ đã thất hứa vì rằng màu da của người dân Mĩ lại bị xem là rào cản trong việc sử dụng tờ tín phiếu này. Thay vì trân trọng thực hiện trách nhiệm thiêng liêng ấy, nước Mĩ đã trao cho người dân Negro một tờ séc khống không có giá trị thanh toán. Nhưng chúng ta không tin rằng ngân hàng công lý đã bị phá sản. Chúng ta không tin rằng quốc gia không có đủ ngân quỹ trong hầm dự trữ chứa đầy những cơ hội của đất nước này.
Bởi vậy, chúng ta đến đây để đòi nợ, một khoản nợ về quyền tự do và sự đảm bảo về công lý. Chúng ta có mặt tại nơi linh thiêng này để nhắc nhở nước Mĩ về sự cấp thiết trong thời điểm hiện nay. Lúc này không phải là thời điểm của sự nhượng bộ thỏa hiệp hay xoa dịu bằng những viên thuốc an thần. Giờ là thời điểm mở tung cánh cửa cơ hội cho tất cả những người con của Chúa. Giờ là thời khắc đưa dân tộc ta từ vũng lầy của bất công kỳ thị tới một nền tảng vững chắc của tình đoàn kết anh em.
Sẽ là tai họa cho cả dân tộc nếu lờ đi tính cấp bách của thời cuộc hiện nay và đánh giá thấp lòng quyết tâm của người dân Negro. Không khí ngột ngạt oi bức chứa đầy sự bất bình trong mùa hè này chưa thể qua đi tới khi có được làn gió thu của tự do và công bằng tiếp sinh lực. Những ai có hy vọng rằng người Negro cần phải xả bớt sự căng thẳng và hài lòng với những gì đã có sẽ bị vỡ mộng nếu như đất nước này trở lại với công việc như thường ngày. Nước Mĩ sẽ chưa thể bình yên, chừng nào người Negro chưa giành được quyền công dân của mình.
Cơn lốc của cuộc nổi dậy sẽ tiếp tục làm lung lay nền móng của quốc gia này cho tới ngày thấy được ánh sáng của công lý. Trong quá trình đấu tranh giành lại vị trí xứng đáng cho mình chúng ta không cho phép mình mắc phải những hành động sai lầm. Hãy đừng thỏa mãn cơn khát bằng chén hận thù và đắng cay.
Chúng ta phải xây dựng các cuộc tranh đấu của mình trên nền tảng của các giá trị và nguyên tắc. Chúng ta không cho phép những chống đối biến thái thành các cuộc xung đột bạo lực. Chúng ta phải đứng trên tầm cao của sự hòa trộn tâm lực và trí lực.
Tính chiến đấu thấm nhuần trong đông đảo người dân Negro không được làm cho chúng ta mất lòng tin vào những người da trắng. Rất nhiều những người anh em da trắng, như bằng chứng sự có mặt của các bạn ở đây hôm nay, đã cho thấy vận mệnh của các bạn cũng là vận mệnh của chúng ta và tự do của các bạn cũng gắn liền với tự do của chúng ta.
Chúng ta không thể bước những bước đơn độc. Mỗi bước đi, chúng ta phải nối vòng tay bè bạn cùng đồng hành. Chúng ta không thể quay trở lại. Có những người đang hỏi bạn, “Rồi chừng nào bạn mới yên lòng?” Chúng ta sẽ không bao giờ thấy yên lòng khi mà ta không thể tìm được một nơi trú ngụ trong một nhà nghỉ bên đường hay tại một khách sạn trong thành phố sau chuyến đi mỏi mệt. Chúng ta chưa thể yên lòng chừng nào sự di chuyển của một người Negro vẫn đơn giản chỉ là từ một khu ghetto nhỏ sang một khu ghetto lớn hơn. Chúng ta chưa thể yên lòng chừng nào một người Negro ở Mississipi còn chưa được quyền đi bầu cử, khi một người Negro ở New York còn tin rằng anh ta chẳng có gì để đi bầu. Không, không, chúng ta không yên lòng, và chúng ta sẽ chưa thể yên lòng cho tới ngày công lý được tuôn tràn như dòng thác, và công bằng sẽ như một dòng sông cuộn chảy.
Tôi biết có những bạn tới đây vượt qua những nỗi khổ đau, gian nan thử thách. Có những bạn mới vừa ra khỏi xà lim. Có những bạn đến từ những nơi mà cuộc tìm kiếm tự do của bạn bị chà đạp bởi sự ngược đãi cuồng bạo và bị cản trở bởi sự tàn bạo của cảnh sát. Các bạn đã trở thành những người kỳ cựu về chịu đựng khổ đau. Tiếp tục tiến lên với niềm tin rằng sự thống khổ oan ức là cứu thế.
Trở về Mississippi, trở về Alabama, trở về Georgia, trở về Louisiana, trở về với những khu nhà ổ chuột ở các thành phố phía bắc của chúng ta, chúng ta tin rằng bằng cách nào đó tình trạng này có thể và sẽ đươc thay đổi. Hãy đừng đắm mình trong nỗi tuyệt vọng. Hôm nay, tôi muốn nói với các bạn rằng, dù hiện tại có muôn vàn khó khăn và nỗi bức xúc, tôi vẫn luôn mang trong mình một giấc mơ. Đó là một giấc mơ bắt nguồn từ giấc mơ nước Mĩ.
Trong giấc mơ của tôi, tới một ngày đất nước này sẽ cùng đứng lên và sống một cuộc sống với niềm tin “Chúng ta coi sự thực này là điều hiển nhiên: con người sinh ra là bình đẳng”. Giấc mơ của tôi là một ngày kia, trên những ngọn đồi ở Georgia, những đứa con của những người nô lệ và những đứa con của những người chủ nô trước đây sẽ cùng ngồi bên chiếc bàn thân thiện của tình anh em. Trong giấc mơ của tôi, thậm chí một ngày kia, bang Mississippi, một hoang mạc ngột ngạt trong bầu không khí của bất công và kỳ thị, sẽ biến thành một ốc đảo của tự do và công bằng. Trong giấc mơ của tôi, 4 đứa con tôi tới một ngày sẽ được sống trong một đất nước mà ở đó giá trị của chúng được đánh giá bởi chính ý chí, nghị lực cá nhân, chứ không phải bằng màu da. Ngày hôm nay, tôi có một giấc mơ.
Tôi mơ một ngày kia bang Alabama, nơi vị thống đốc hiện thời đang luôn mồm nói về quyền can thiệp và vô hiệu hóa [1] sẽ trở thành nơi các trẻ trai và trẻ gái da đen cùng nắm tay các bạn da trắng như anh em một nhà. Hôm nay, tôi có một giấc mơ. Tôi mơ một ngày kia các thung lũng rồi sẽ được lấp đầy, những quả đồi, ngọn núi sẽ được san bằng, mặt đất gồ ghề sẽ trở nên phẳng phiu, những góc quanh co sẽ được uốn thẳng tắp, và sự huy hoàng của Thiên Chúa sẽ được bộc lộ và mọi người cùng thấy. Đó là hy vọng của chúng ta. Đó là niềm tin tôi sẽ mang theo về miền Nam. Với niềm tin ấy, chúng ta sẽ có thể đập nát núi tuyệt vọng thành những viên đá hi vọng. Với niềm tin ấy, chúng ta sẽ biến những tiếng kêu bất hòa trong lòng dân tộc thành bản giao hưởng êm ái của tình đoàn kết anh em. Với niềm tin ấy, chúng ta sẽ cùng sát cánh bên nhau, cùng nguyện cầu, cùng chiến đấu, cùng vào nhà lao, cùng đứng lên vì tự do, vì chúng ta biết rõ một ngày kia chúng ta sẽ tự do.
Đó sẽ là ngày tất cả những người con của Chúa cùng hòa chung một bài ca: “Quê hương tôi, miền đất thân yêu của sự tự do, của người tôi hát. Miền đất nơi cha tôi đã nằm xuống, miền đất niềm tự hào của những người hành hương, từ mọi triền núi, hãy ngân vang tiếng hát tự do”. Và nếu nước Mĩ là một đất nước vĩ đại, điều đó nhất định phải trở thành sự thực. Hãy để tự do ngân lên từ những ngọn núi khổng lồ ở New Hampshire. Hãy để tự do ngân lên trên những đỉnh núi hùng vĩ vùng New York. Hãy để tự do ngân lên trên những vùng cao Alleghenies miền Pennsylvania! Hãy để tự do ngân lên trên những đỉnh núi Rockies tuyết phủ của Colorado! Hãy để tự do ngân lên trên những núi đồi tròn trịa của California! Không chỉ thế, Hãy để tự do ngân lên từ những đỉnh núi Stone Moutain của Georgia! Hãy để tự do ngân lên trên ngọn Lookout Moutain của Tennessee! Hãy để tự do ngân lên từ mọi triền đồi và vùng đất cao ở Mississippi. Từ mọi triền núi, hãy ngân vang tiếng hát tự do.
Khi chúng ta để tự do ngân lên, khi tự do ngân lên từ mọi làng quê, mọi thôn xóm, mọi thành phố và tiểu bang, chúng ta sẽ có thể làm cho ngày ấy đến thật nhanh, ngày mà mọi đứa con của Thiên Chúa, dù da trắng hay da đen, Do Thái hay không phải Do Thái, người theo đạo Tin Lành hay công giáo La Mã, tất cả sẽ cùng nối vòng tay hát vang lời ca linh thiêng của người Negro “Tự do đã đến, tự do đã đến, xin cảm ơn Đức Chúa toàn năng, cuối cùng chúng ta đã tự do!”
------------------------
[1]Các quyền của tiểu bang dùng để bảo vệ công dân của họ, theo đó, họ có thể vô hiệu hóa các luật của liên bang. Ở đây MLK muốn nói rằng thống đốc Alabama đang nói về việc sử dụng quyền này để vô hiệu hóa các luật tiến bộ của liên bang liên quan đến địa vị của người da đen trong cộng đồng [chú thích của người dịch].
Nguồn: Martin Luther King, Jr: The Peaceful Warrior, Pocket Books, NY 1968[/ALIGN]
-
--------------------------------
Original text ( compiled & edited by Tran Ho Dung )
Martin Luther King, Jr.
I Have a Dream
delivered 28 August 1963, at the
Lincoln Memorial, Washington D.C.
I am happy to join with you today in
what will go down in history as the greatest demonstration for
freedom in the history of our nation.
Five score years ago, a great American,
in whose symbolic shadow we stand today, signed the Emancipation
Proclamation. This momentous decree came as a great beacon light of
hope to millions of Negro slaves who had been seared in the flames of
withering injustice. It came as a joyous daybreak to end the long
night of their captivity.
But one hundred years later, the Negro
still is not free. One hundred years later, the life of the Negro is
still sadly crippled by the manacles of segregation and the chains of
discrimination. One hundred years later, the Negro lives on a lonely
island of poverty in the midst of a vast ocean of material
prosperity. One hundred years later, the Negro is still languished in
the corners of American society and finds himself an exile in his own
land. And so we've come here today to dramatize a shameful condition.
In a sense we've come to our nation's
capital to cash a check. When the architects of our republic wrote
the magnificent words of the Constitution and the Declaration of
Independence, they were signing a promissory note to which every
American was to fall heir. This note was a promise that all men, yes,
black men as well as white men, would be guaranteed the "unalienable
Rights" of "Life, Liberty and the pursuit of Happiness."
It is obvious today that America has defaulted on this promissory
note, insofar as her citizens of color are concerned. Instead of
honoring this sacred obligation, America has given the Negro people a
bad check, a check which has come back marked "insufficient
funds."
But we refuse to believe that the bank
of justice is bankrupt. We refuse to believe that there are
insufficient funds in the great vaults of opportunity of this nation.
And so, we've come to cash this check, a check that will give us upon
demand the riches of freedom and the security of justice.
We have also come to this hallowed spot
to remind America of the fierce urgency of Now. This is no time to
engage in the luxury of cooling off or to take the tranquilizing drug
of gradualism. Now is the time to make real the promises of
democracy. Now is the time to rise from the dark and desolate valley
of segregation to the sunlit path of racial justice. Now is the time
to lift our nation from the quicksands of racial injustice to the
solid rock of brotherhood. Now is the time to make justice a reality
for all of God's children.
It would be fatal for the nation to
overlook the urgency of the moment. This sweltering summer of the
Negro's legitimate discontent will not pass until there is an
invigorating autumn of freedom and equality. Nineteen sixty-three is
not an end, but a beginning. And those who hope that the Negro needed
to blow off steam and will now be content will have a rude awakening
if the nation returns to business as usual. And there will be neither
rest nor tranquility in America until the Negro is granted his
citizenship rights. The whirlwinds of revolt will continue to shake
the foundations of our nation until the bright day of justice
emerges.
But there is something that I must say
to my people, who stand on the warm threshold which leads into the
palace of justice: In the process of gaining our rightful place, we
must not be guilty of wrongful deeds. Let us not seek to satisfy our
thirst for freedom by drinking from the cup of bitterness and hatred.
We must forever conduct our struggle on the high plane of dignity and
discipline. We must not allow our creative protest to degenerate into
physical violence. Again and again, we must rise to the majestic
heights of meeting physical force with soul force.
The marvelous new militancy which has
engulfed the Negro community must not lead us to a distrust of all
white people, for many of our white brothers, as evidenced by their
presence here today, have come to realize that their destiny is tied
up with our destiny. And they have come to realize that their freedom
is inextricably bound to our freedom.
We cannot walk alone.
And as we walk, we must make the pledge
that we shall always march ahead.
We cannot turn back.
There are those who are asking the
devotees of civil rights, "When will you be satisfied?" We
can never be satisfied as long as the Negro is the victim of the
unspeakable horrors of police brutality. We can never be satisfied as
long as our bodies, heavy with the fatigue of travel, cannot gain
lodging in the motels of the highways and the hotels of the cities.
We cannot be satisfied as long as the negro's basic mobility is from
a smaller ghetto to a larger one. We can never be satisfied as long
as our children are stripped of their self-hood and robbed of their
dignity by signs stating: "For Whites Only." We cannot be
satisfied as long as a Negro in Mississippi cannot vote and a Negro
in New York believes he has nothing for which to vote. No, no, we are
not satisfied, and we will not be satisfied until "justice rolls
down like waters, and righteousness like a mighty stream."¹
I am not unmindful that some of you
have come here out of great trials and tribulations. Some of you have
come fresh from narrow jail cells. And some of you have come from
areas where your quest -- quest for freedom left you battered by the
storms of persecution and staggered by the winds of police brutality.
You have been the veterans of creative suffering. Continue to work
with the faith that unearned suffering is redemptive. Go back to
Mississippi, go back to Alabama, go back to South Carolina, go back
to Georgia, go back to Louisiana, go back to the slums and ghettos of
our northern cities, knowing that somehow this situation can and will
be changed.
Let us not wallow in the valley of
despair, I say to you today, my friends.
And so even though we face the
difficulties of today and tomorrow, I still have a dream. It is a
dream deeply rooted in the American dream.
I have a dream that one day this nation
will rise up and live out the true meaning of its creed: "We
hold these truths to be self-evident, that all men are created
equal."
I have a dream that one day on the red
hills of Georgia, the sons of former slaves and the sons of former
slave owners will be able to sit down together at the table of
brotherhood.
I have a dream that one day even the
state of Mississippi, a state sweltering with the heat of injustice,
sweltering with the heat of oppression, will be transformed into an
oasis of freedom and justice.
I have a dream that my four little
children will one day live in a nation where they will not be judged
by the color of their skin but by the content of their character.
I have a dream today!
I have a dream that one day, down in
Alabama, with its vicious racists, with its governor having his lips
dripping with the words of "interposition" and
"nullification" -- one day right there in Alabama little
black boys and black girls will be able to join hands with little
white boys and white girls as sisters and brothers.
I have a dream today!
I have a dream that one day every
valley shall be exalted, and every hill and mountain shall be made
low, the rough places will be made plain, and the crooked places will
be made straight; "and the glory of the Lord shall be revealed
and all flesh shall see it together."2
This is our hope, and this is the faith
that I go back to the South with.
With this faith, we will be able to hew
out of the mountain of despair a stone of hope. With this faith, we
will be able to transform the jangling discords of our nation into a
beautiful symphony of brotherhood. With this faith, we will be able
to work together, to pray together, to struggle together, to go to
jail together, to stand up for freedom together, knowing that we will
be free one day.
And this will be the day -- this will
be the day when all of God's children will be able to sing with new
meaning:
My country 'tis of thee, sweet land of
liberty, of thee I sing.
Land where my fathers died, land of the
Pilgrim's pride,
From every mountainside, let freedom
ring!
And if America is to be a great nation,
this must become true.
And so let freedom ring from the
prodigious hilltops of New Hampshire.
Let freedom ring from the mighty
mountains of New York.
Let freedom ring from the heightening
Alleghenies of Pennsylvania.
Let freedom ring from the snow-capped
Rockies of Colorado.
Let freedom ring from the curvaceous
slopes of California.
But not only that:
Let freedom ring from Stone Mountain of
Georgia.
Let freedom ring from Lookout Mountain
of Tennessee.
Let freedom ring from every hill and
molehill of Mississippi.
From every mountainside, let freedom
ring.
And when this happens, when we allow
freedom ring, when we let it ring from every village and every
hamlet, from every state and every city, we will be able to speed up
that day when all of God's children, black men and white men, Jews
and Gentiles, Protestants and Catholics, will be able to join hands
and sing in the words of the old Negro spiritual:
Free at last! Free at
last!
Thank God Almighty, we
are free at last!3
--------------------------------------------------------------------------------
¹ Amos 5:24 (rendered precisely in The
American Standard Version of the Holy Bible)
2 Isaiah 40:4-5 (King James Version of
the Holy Bible). Quotation marks are excluded from part of this
moment in the text because King's rendering of Isaiah 40:4 does not
precisely follow the KJV version from which he quotes (e.g., "hill"
and "mountain" are reversed in the KJV). King's rendering
of Isaiah 40:5, however, is precisely quoted from the KJV.
3 At:
http://www.negrospirituals.com/news-song/free_at_last_from.htm
Also in this database: Martin Luther
King, Jr: A Time to Break Silence
Audio Source: Linked directly to:
http://www.archive.org/details/MLKDream
External Link:
http://www.mlkmemorial.org/
External Link: http://www.thekingcenter.org/
Compiled & posted by Tran Ho Dung
DIỄN VĂN NHẬM CHỨC CỦA TỔNG THỐNG BARACK OBAMA
Lễ NHẬM CHỨC CỦA TỔNG THỐNG BARACK OBAMA 2013
(ngày 21 tháng một năm 2013 )
PRESIDENTIAL INAUGURATION 2013 ( 2ND TERM )
PLS VISIT :
http://abcnews.go.com (live )
www.whitehouse.gov (live )
http://www.cnn.com (live )
http://www.voanews.com (live )
News / USA
CNN :
Posted by
CNN Political Unit
(CNN) – President Barack Obama said Monday in his inaugural speech that the nation must come together to meet the challenges of the day, saying: "We are made for this moment, and we will seize it - so long as we seize it together."
A transcript of his remarks, as released by the White House, are below.
Vice President Biden, Mr. Chief Justice, members of the United States Congress, distinguished guests, and fellow citizens:
Each time we gather to inaugurate a President we bear witness to the enduring strength of our Constitution. We affirm the promise of our democracy. We recall that what binds this nation together is not the colors of our skin or the tenets of our faith or the origins of our names. What makes us exceptional - what makes us American - is our allegiance to an idea articulated in a declaration made more than two centuries ago:
“We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal; that they are endowed by their Creator with certain unalienable rights; that among these are life, liberty, and the pursuit of happiness.”
Today we continue a never-ending journey to bridge the meaning of those words with the realities of our time. For history tells us that while these truths may be self-evident, they’ve never been self-executing; that while freedom is a gift from God, it must be secured by His people here on Earth. (Applause.) The patriots of 1776 did not fight to replace the tyranny of a king with the privileges of a few or the rule of a mob. They gave to us a republic, a government of, and by, and for the people, entrusting each generation to keep safe our founding creed.
And for more than two hundred years, we have.
Through blood drawn by lash and blood drawn by sword, we learned that no union founded on the principles of liberty and equality could survive half-slave and half-free. We made ourselves anew, and vowed to move forward together.
Together, we determined that a modern economy requires railroads and highways to speed travel and commerce, schools and colleges to train our workers.
Together, we discovered that a free market only thrives when there are rules to ensure competition and fair play.
Together, we resolved that a great nation must care for the vulnerable, and protect its people from life’s worst hazards and misfortune.
Through it all, we have never relinquished our skepticism of central authority, nor have we succumbed to the fiction that all society’s ills can be cured through government alone. Our celebration of initiative and enterprise, our insistence on hard work and personal responsibility, these are constants in our character.
But we have always understood that when times change, so must we; that fidelity to our founding principles requires new responses to new challenges; that preserving our individual freedoms ultimately requires collective action. For the American people can no more meet the demands of today’s world by acting alone than American soldiers could have met the forces of fascism or communism with muskets and militias. No single person can train all the math and science teachers we’ll need to equip our children for the future, or build the roads and networks and research labs that will bring new jobs and businesses to our shores. Now, more than ever, we must do these things together, as one nation and one people. (Applause.)
This generation of Americans has been tested by crises that steeled our resolve and proved our resilience. A decade of war is now ending. (Applause.) An economic recovery has begun. (Applause.) America’s possibilities are limitless, for we possess all the qualities that this world without boundaries demands: youth and drive; diversity and openness; an endless capacity for risk and a gift for reinvention. My fellow Americans, we are made for this moment, and we will seize it - so long as we seize it together. (Applause.)
For we, the people, understand that our country cannot succeed when a shrinking few do very well and a growing many barely make it. (Applause.) We believe that America’s prosperity must rest upon the broad shoulders of a rising middle class. We know that America thrives when every person can find independence and pride in their work; when the wages of honest labor liberate families from the brink of hardship. We are true to our creed when a little girl born into the bleakest poverty knows that she has the same chance to succeed as anybody else, because she is an American; she is free, and she is equal, not just in the eyes of God but also in our own. (Applause.)
We understand that outworn programs are inadequate to the needs of our time. So we must harness new ideas and technology to remake our government, revamp our tax code, reform our schools, and empower our citizens with the skills they need to work harder, learn more, reach higher. But while the means will change, our purpose endures: a nation that rewards the effort and determination of every single American. That is what this moment requires. That is what will give real meaning to our creed.
We, the people, still believe that every citizen deserves a basic measure of security and dignity. We must make the hard choices to reduce the cost of health care and the size of our deficit. But we reject the belief that America must choose between caring for the generation that built this country and investing in the generation that will build its future. (Applause.) For we remember the lessons of our past, when twilight years were spent in poverty and parents of a child with a disability had nowhere to turn.
We do not believe that in this country freedom is reserved for the lucky, or happiness for the few. We recognize that no matter how responsibly we live our lives, any one of us at any time may face a job loss, or a sudden illness, or a home swept away in a terrible storm. The commitments we make to each other through Medicare and Medicaid and Social Security, these things do not sap our initiative, they strengthen us. (Applause.) They do not make us a nation of takers; they free us to take the risks that make this country great. (Applause.)
We, the people, still believe that our obligations as Americans are not just to ourselves, but to all posterity. We will respond to the threat of climate change, knowing that the failure to do so would betray our children and future generations. (Applause.) Some may still deny the overwhelming judgment of science, but none can avoid the devastating impact of raging fires and crippling drought and more powerful storms.
The path towards sustainable energy sources will be long and sometimes difficult. But America cannot resist this transition, we must lead it. We cannot cede to other nations the technology that will power new jobs and new industries, we must claim its promise. That’s how we will maintain our economic vitality and our national treasure - our forests and waterways, our crop lands and snow-capped peaks. That is how we will preserve our planet, commanded to our care by God. That’s what will lend meaning to the creed our fathers once declared.
We, the people, still believe that enduring security and lasting peace do not require perpetual war. (Applause.) Our brave men and women in uniform, tempered by the flames of battle, are unmatched in skill and courage. (Applause.) Our citizens, seared by the memory of those we have lost, know too well the price that is paid for liberty. The knowledge of their sacrifice will keep us forever vigilant against those who would do us harm. But we are also heirs to those who won the peace and not just the war; who turned sworn enemies into the surest of friends - and we must carry those lessons into this time as well.
We will defend our people and uphold our values through strength of arms and rule of law. We will show the courage to try and resolve our differences with other nations peacefully –- not because we are naïve about the dangers we face, but because engagement can more durably lift suspicion and fear. (Applause.)
America will remain the anchor of strong alliances in every corner of the globe. And we will renew those institutions that extend our capacity to manage crisis abroad, for no one has a greater stake in a peaceful world than its most powerful nation. We will support democracy from Asia to Africa, from the Americas to the Middle East, because our interests and our conscience compel us to act on behalf of those who long for freedom. And we must be a source of hope to the poor, the sick, the marginalized, the victims of prejudice –- not out of mere charity, but because peace in our time requires the constant advance of those principles that our common creed describes: tolerance and opportunity, human dignity and justice.
We, the people, declare today that the most evident of truths –- that all of us are created equal –- is the star that guides us still; just as it guided our forebears through Seneca Falls, and Selma, and Stonewall; just as it guided all those men and women, sung and unsung, who left footprints along this great Mall, to hear a preacher say that we cannot walk alone; to hear a King proclaim that our individual freedom is inextricably bound to the freedom of every soul on Earth. (Applause.)
It is now our generation’s task to carry on what those pioneers began. For our journey is not complete until our wives, our mothers and daughters can earn a living equal to their efforts. (Applause.) Our journey is not complete until our gay brothers and sisters are treated like anyone else under the law –- (applause) - for if we are truly created equal, then surely the love we commit to one another must be equal as well. (Applause.) Our journey is not complete until no citizen is forced to wait for hours to exercise the right to vote. (Applause.) Our journey is not complete until we find a better way to welcome the striving, hopeful immigrants who still see America as a land of opportunity - (applause) - until bright young students and engineers are enlisted in our workforce rather than expelled from our country. (Applause.) Our journey is not complete until all our children, from the streets of Detroit to the hills of Appalachia, to the quiet lanes of Newtown, know that they are cared for and cherished and always safe from harm.
That is our generation’s task - to make these words, these rights, these values of life and liberty and the pursuit of happiness real for every American. Being true to our founding documents does not require us to agree on every contour of life. It does not mean we all define liberty in exactly the same way or follow the same precise path to happiness. Progress does not compel us to settle centuries-long debates about the role of government for all time, but it does require us to act in our time. (Applause.)
For now decisions are upon us and we cannot afford delay. We cannot mistake absolutism for principle, or substitute spectacle for politics, or treat name-calling as reasoned debate. (Applause.)
We must act, knowing that our work will be imperfect. We must act, knowing that today’s victories will be only partial and that it will be up to those who stand here in four years and 40 years and 400 years hence to advance the timeless spirit once conferred to us in a spare Philadelphia hall.
My fellow Americans, the oath I have sworn before you today, like the one recited by others who serve in this Capitol, was an oath to God and country, not party or faction. And we must faithfully execute that pledge during the duration of our service. But the words I spoke today are not so different from the oath that is taken each time a soldier signs up for duty or an immigrant realizes her dream. My oath is not so different from the pledge we all make to the flag that waves above and that fills our hearts with pride.
They are the words of citizens and they represent our greatest hope. You and I, as citizens, have the power to set this country’s course. You and I, as citizens, have the obligation to shape the debates of our time - not only with the votes we cast, but with the voices we lift in defense of our most ancient values and enduring ideals. (Applause.)
Let us, each of us, now embrace with solemn duty and awesome joy what is our lasting birthright. With common effort and common purpose, with passion and dedication, let us answer the call of history and carry into an uncertain future that precious light of freedom.
Thank you. God bless you, and may He forever bless these United States of America. (Applause.)
DIỄN VĂN NHẬM CHỨC CỦA TỔNG THỐNG BARACK OBAM
20/01/2009
Bản dịch của Phạm Tuấn Anh
Nguồn: http://abcnews.go.com/print?id=6689022
Thưa các bạn công dân:
Tôi đứng ở đây hôm nay cảm thấy mình nhỏ bé trước nhiệm vụ mà chúng ta phải đối diện, cảm thấy biết ơn niềm tin mà các bạn đã trao cho tôi, và ý thức được những sự hy sinh mà cha ông chúng ta đã phải gánh chịu. Tôi cảm ơn Tổng thống Bush về sự phụng sự quốc gia của ông, cũng như sự hợp tác và sự rộng lượng mà ông đã cho chúng ta thấy trong giai đoạn chuyển tiếp.
Bốn mươi tư người Mỹ đã nói lời tuyên thệ nhậm chức tổng thống. Những lời thề này đã từng được nói lên trong những thời thịnh vượng dâng cao và hòa bình ngự trị. Nhưng lời thề này cũng thường được nói giữa những lúc mây đen bão cả. Vào những lúc đó, nước Mỹ có thể vững bước đi tiếp không đơn giản chỉ vì kỹ năng hay viễn kiến của những người lãnh đạo cao nhất của đất nước, mà bởi vì Chúng ta như một Dân tộc đã luôn trung thành với những lý tưởng của tiền nhân, và luôn làm đúng theo tôn chỉ lập quốc.
Điều này trước nay đã là như thế. Với thế hệ người Mỹ hiện giờ nó cũng sẽ phải là như thế.
Việc chúng ta hiện đang ở giữa một cuộc khủng hoảng là một điều chúng ta hiểu rõ. Đất nước chúng ta đang ở trong một cuộc chiến chống lại một mạng lưới bạo lực và hận thù lan rộng. Nền kinh tế của chúng ta bị suy yếu nặng nề, hậu quả của cả lòng tham và sự vô trách nhiệm của một số người, nhưng cũng là hậu quả của sự thất bại chung của chúng ta khi có những lựa chọn khó khăn và khi chuẩn bị cho đất nước của chúng ta bước vào một thời đại mới. Người ta đã bị mất nhà, mất việc; các doanh nghiệp bị đóng cửa. Chi phí y tế của chúng ta quá cao; trường học của chúng ta không đáp ứng được việc học của quá nhiều người; và mỗi ngày mới lại mang đến thêm những bằng chứng mới rằng cách chúng ta sử dụng năng lượng làm tồi tệ hơn những khó khăn của chúng ta và đe dọa hành tinh của chúng ta.
Đây là những chỉ dấu của khủng hoảng, dù rằng để biết chắc chúng ta còn phải có số liệu và các chỉ tiêu thống kê. Một điều khác khó định lượng nhưng không kém phần quan trọng là sự suy giảm lòng tin trên khắp đất nước – nỗi sợ dai dẳng rằng sự sụt giảm vị thế của nước Mỹ là không thể tránh khỏi, và rằng thế hệ kế tiếp cần phải hạ thấp những kỳ vọng của họ.
Hôm nay tôi nói với các bạn rằng những thách thức mà chúng ta phải đối mặt là có thật. Những thách thức này có nhiều và nghiêm trọng. Vượt qua những thách thức này không phải là việc dễ dàng có thể làm trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng xin hãy biết điều này, hỡi nước Mỹ - những thách thức này chắc chắn chúng ta sẽ vượt qua. Ngày hôm nay, chúng ta cùng có mặt ở đây là vì chúng ta đã lựa chọn hy vọng chứ không phải sợ hãi, sự đoàn kết về mục đích chứ không phải mâu thuẫn và bất đồng.
Ngày hôm nay, chúng ta đã đến để cùng tuyên bố kết thúc thời của những lời phàn nàn lặt vặt và những lời hứa trống rỗng, những lời lẽ cáo buộc tranh tụng và những thứ giáo điều cũ mèm, những thứ mà đã quá lâu nay bóp nghẹt nền chính trị của chúng ta.
Chúng ta vẫn là một đất nước trẻ tuổi, nhưng như trong Thánh Kinh có nói, là đã đến lúc bỏ những trò con trẻ qua một bên. Đã đến lúc chúng ta cùng khẳng định tinh thần bất diệt của chúng ta; lựa chọn một lối đi lịch sử tốt hơn; để mang lên phía trước món quà quý giá, ý tưởng cao cả đã được truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác: lời hứa của đấng Sáng tạo rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, đều tự do, và đều xứng đáng được có cơ hội mưu cầu trọn vẹn hạnh phúc của họ.
Khi tái khẳng định sự vĩ đại của đất nước của chúng ta, chúng ta cùng hiểu rằng sự vĩ đại không bao giờ là một thứ tự nhiên mà có. Người ta phải phấn đấu để có được nó. Hành trình của chúng ta chưa bao giờ là một hành trình của những ngõ tắt, hay chấp nhận chín bỏ làm mười. Hành trình đó chưa bao giờ là con đường dành cho những người hèn nhát – những người thích nghỉ ngơi hơn là lao động, hay những người chỉ tìm kiếm khoái cảm từ của cải và danh tiếng.
Ngược lại, con đường chúng ta đi là của những người dám chấp nhận rủi ro, những người dám làm, những người sáng tạo ra mọi vật – một vài người trong số đó được nổi tiếng tôn vinh nhưng khuôn mặt của đa số còn lại bị phủ khuất sau những nỗ lực lao động của họ, những người này đưa chúng ta tiến lên trên một con đường dài, gian khó tiến tới thịnh vượng và tự do.
Vì chúng ta, họ đã đóng gói chút tài sản ít ỏi và vượt qua các đại dương đi tìm cuộc đời mới.
Chính vì chúng ta, họ đã làm việc cật lực trong những xưởng thợ và định cư ở miền Tây; chịu đựng roi quất lên thân mình và xới cầy đất cứng.
Chính vì chúng ta mà họ chiến đấu và thiệt mạng, ở những nơi như Concord và Gettysburg; Normandy và Khe Sanh.
Hết lúc này qua lúc khác những người đàn ông và đàn bà này đã đấu tranh và hy sinh và lao động cho tới lúc bàn tay họ sưng tấy chỉ để chúng ta có được một đời sống tốt đẹp hơn. Họ nhìn thấy nước Mỹ lớn hơn là chỉ một tổng số của những tham vọng cá nhân; vĩ đại hơn mọi sự khác biệt về xuất thân hay tài sản hay phe nhóm.
Đây chính là cuộc hành trình mà hôm nay chúng ta tiếp tục đi. Chúng ta tiếp tục là đất nước mạnh mẽ nhất, thịnh vượng nhất trên Trái Đất. Vào lúc này nhân công của chúng ta có năng suất không kém gì trước khi cuộc khủng hoảng này bắt đầu. Trí tuệ của chúng ta không kém phần sáng tạo, hàng hóa và dịch vụ của chúng ta được người ta cần đến không kém gì tuần trước hay tháng trước hay năm trước. Năng lực của chúng ta không hề sút giảm. Nhưng cái thời mà chúng ta đứng chỉ tay, thời bảo hộ cho những lợi ích hẹp hòi và thời trì hoãn những quyết định khó khăn – cái thời đó chắc chắn là đã qua rồi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta cần phải nâng mình đứng dậy, rũ bụi khỏi người, và bắt đầu công trình tái tạo nước Mỹ. Bởi vì bất kỳ ở đâu chúng ta nhìn thì ở đó đều có việc phải làm. Hiện trạng của nền kinh tế đòi hỏi phải có hành động, hành động phải nhanh và mạnh mẽ, và chúng ta sẽ hành động – không phải chỉ để tạo ra công việc mới mà còn để tạo ra nền móng mới cho tăng trưởng. Chúng ta sẽ xây đường và xây cầu, xây lưới điện và những đường truyền số liệu giúp nuôi sống nền thương mại của chúng ta và giúp gắn bó chúng ta. Chúng ta sẽ khôi phục vị trí xứng đáng của nền khoa học, và dùng những phép mầu của công nghệ để nâng cao chất lượng và giảm chi phí của y tế. Chúng ta sẽ nắm bắt năng lực của mặt trời và gió và đất để vận hành xe hơi và công xưởng của chúng ta. Và chúng ta sẽ biến đổi trường học và trường đại học của chúng ta để đáp ứng được những nhu cầu của một thời đại mới. Tất cả những điều này chúng ta đều có thể làm. Và tất cả những điều này chúng ta đều sẽ làm.
Phải nói rõ là sẽ có vài người đặt câu hỏi về tầm vóc những tham vọng của chúng ta, họ cho rằng hệ thống của chúng ta không đủ sức nâng đỡ quá nhiều kế hoạch lớn.
Trí nhớ của họ có lẽ không đủ dài. Bởi vì họ đã quên những gì đất nước này đã từng làm; những gì mà những người đàn ông và đàn bà tự do có thể đạt được khi trí tưởng tượng được gắn kết vào với một mục đích chung, và khi sự cần kíp được gắn kết vào với lòng can đảm.
Điều mà những người hoài nghi này không hiểu được là việc đất đã dịch chuyển dưới chân họ - rằng những tranh biện chính trị cũ kỹ làm mất thời gian của chúng ta bao lâu nay giờ không còn áp dụng được nữa. Hôm nay câu hỏi chúng ta hỏi không phải là chính quyền của chúng ta như thế là quá to hay quá nhỏ, mà là chính quyền có vận hành tốt không – liệu chính quyền có giúp đỡ các gia đình tìm được việc làm với mức lương hợp lý, sự chăm sóc sức khỏe mà họ có đủ tiền trả, một thời hưu trí mà trong đó người ta bảo lưu được phẩm giá của mình. Những chỗ nào câu trả lời là có thì chúng ta sẽ cố tiến lên thêm nữa. Những chỗ nào câu trả lời là không, thì các chương trình phải ngưng lại. Và những người nào trong số chúng ta có trách nhiệm quản trị những khoản tiền công cộng sẽ bị buộc phải gắn bó trách nhiệm – phải chi tiêu khôn ngoan, sửa đổi những thói quen xấu, phải làm mọi việc công minh như trong ánh sáng ban ngày – bởi vì chỉ có như thế thì chúng ta mới có thể khôi phục được lòng tin có tầm quan trọng sống còn giữa người dân và chính quyền của họ.
Câu hỏi bây giờ chúng ta hỏi cũng không phải là câu hỏi về việc thị trường là một thế lực tốt hay xấu. Năng lực của thị trường trong việc tạo ra của cải và mở rộng quyền tự do là không gì sánh nổi, nhưng cuộc khủng hoảng này lại gợi nhớ cho chúng ta rằng nếu không bị đặt dưới con mắt kiểm soát thì thị trường có thể lao ra khỏi vòng kiểm soát – và rằng một quốc gia không thể làm giầu được lâu nếu nó chỉ ưu tiên những người giầu có.
Sự thành công của nền kinh tế của chúng ta từ trước đến nay luôn phụ thuộc không phải vào kích thước của Tổng Sản lượng Quốc gia của chúng ta, mà phụ thuộc vào tầm với của sự thịnh vượng của chúng ta; vào khả năng của chúng ta mang cơ hội đến cho mọi trái tim sẵn sàng cố gắng – không phải vì lòng từ thiện mà vì đó là con đường chắc chắn nhất đạt tới sự thịnh vượng của chung chúng ta.
Về vấn đề tự vệ chung, chúng ta gạt bỏ cách đặt vấn đề tự vệ như là một lựa chọn giữa sự an toàn của chúng ta và những lý tưởng của chúng ta. Những Bậc Khai Quốc của chúng ta, khi đối mặt với những hiểm nguy mà giờ chúng ta khó có thể tưởng tượng nổi, đã thảo ra một hiến chương bảo đảm nền pháp trị và quyền con người, một hiến chương được mở rộng ra bằng máu của nhiều thế hệ. Những lý tưởng đó hôm nay vẫn còn chiếu sáng cho thế giới, và chúng ta sẽ không bỏ rơi những lý tưởng đó chỉ vì lợi riêng của chúng ta.
Và tôi muốn nói tới một dân tộc và mọi chính quyền hôm nay đang theo dõi thời khắc này của chúng ta, từ những thủ đô vĩ đại nhất cho tới ngôi làng nhỏ nơi cha tôi đã sinh ra: rằng nước Mỹ là bạn của mọi quốc gia và của mọi người đàn ông, đàn bà, trẻ nhỏ tìm kiếm một tương lai của hòa bình và phẩm giá, và rằng chúng tôi đã lại sẵn sàng để một lần nữa làm người dẫn đường.
Hãy nhớ lại rằng những thế hệ trước đây đã hạ bệ chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa XX (cs J) không phải chỉ với hỏa tiễn và xe tăng, mà còn cả với những khối liên minh vững chắc và những niềm tin không lay chuyển. Họ hiểu rằng chỉ mình sức mạnh của chúng ta thì không đủ để bảo vệ chúng ta, cũng không đủ để cho chúng ta cái quyền muốn hành xử thế nào tùy ý. Thay vào đó, họ biết rằng sức mạnh của chúng ta sẽ lớn lên thông qua việc sử dụng nó một cách khôn ngoan; sự an toàn của chúng ta đến từ sự công minh trong lý tưởng của chúng ta, năng lực của những ví dụ chúng ta thực hiện làm gương, những phẩm chất được tôi luyện của sự khiêm nhã và kiềm chế.
Chúng ta là những người có trách nhiệm gìn giữ di sản này. Được chỉ dẫn bởi chính những nguyên tắc này một lần nữa, chúng ta có thể đối mặt với những mối đe dọa đòi hỏi những nỗ lực còn lớn hơn trước nữa – và cả sự hợp tác, sự thông hiểu lớn hơn nhiều nữa giữa các quốc gia. Chúng ta sẽ khởi đầu bằng việc rút lui một cách có trách nhiệm, trả lại Iraq cho cư dân của nó, và kiến tạo một nền hòa bình đắt giá ở Afghanistan. Với những người bạn cũ và cả cựu thù, chúng ta sẽ làm việc không mệt mỏi để làm giảm mối đe dọa hạt nhân, và quay ngược lại nhiệt kế của một hành tinh đang ấm dần lên. Chúng ta sẽ không phải xin lỗi ai về lối sống của chúng ta, và chúng ta cũng sẽ không lơi là bảo vệ lối sống đó, và đối với những kẻ đang cố cổ võ cho mục đích của chúng bằng khủng bố và giết hại người vô tội, chúng ta nói với các người rằng ý chí của chúng ta giờ mạnh mẽ hơn và không thể nào bị bẻ gẫy; các người sẽ không thể tồn tại lâu hơn chúng ta, và chúng ta sẽ đánh bại các ngươi.
Bởi vì chúng ta biết rằng di sản ghép nhặt của chúng ta là một sức mạnh chứ không phải là một điểm yếu. Chúng ta là một đất nước của người Thiên Chúa giáo và người Hồi giáo, của người Do thái giáo và người Ấn độ giáo, và của cả những người vô thần. Chúng ta được định hình bởi mọi ngôn ngữ và mọi nền văn hóa, được lấy từ mọi miền Trái Đất; và bởi vì chúng ta đã nếm trải vị đắng của nội chiến và sự chia rẽ phân biệt, và đã vươn mình lên từ thời đen tối đó mạnh mẽ hơn và đoàn kết hơn, chúng ta không thể không tin được rằng những hận thù cũ một ngày nào đó sẽ biến mất; những ranh giới bộ lạc sẽ bị xóa nhòa; và rằng khi thế giới trở nên nhỏ hơn thì cái gốc nhân ái chung của chúng ta sẽ hiện ra; và rằng nước Mỹ phải đóng một vai trò trong việc đón chào kỷ nguyên mới của hòa bình.
Đối với thế giới Hồi giáo, chúng ta tìm kiếm một con đường mới để tiến lên, dựa trên lợi ích chung và sự tôn trọng lẫn nhau. Đối với những lãnh đạo trên khắp địa cầu đang muốn gieo hạt mâu thuẫn, hay đổ lỗi cho những phương Tây là gây ra những tệ nạn trong xã hội của họ - họ cần biết rằng nhân dân của họ sẽ phán xét họ dựa trên những gì họ có thể xây dựng nên chứ không phải những gì họ có thể phá đi. Đối với những người đeo bám lấy quyền lực thông qua những phương cách tham nhũng và lừa dối và sự bịt miệng những tiếng nói phản kháng, hãy biết rằng các vị đang đi ở bên lề trái của lịch sử; nhưng chúng tôi sẵn sàng đưa sang một bàn tay nếu như các vị sẵn lòng nới lỏng nắm đấm.
Đối với những người ở các nước nghèo, chúng tôi hứa sẽ làm việc cạnh các bạn để giúp cho đồng ruộng của các bạn sinh sôi và nước sạch có thể chảy; để cấp dưỡng cho những cơ thể đói ăn và những tâm hồn đói kiến thức. Và đối với những đất nước như đất nước của chúng ta đây có điều kiện đời sống no đủ, chúng ta nói rằng chúng ta không thể nào tiếp tục duy trì sự thờ ơ với những cảnh sống đau khổ bên ngoài biên giới của chúng ta nữa; và chúng ta cũng không thể tiếp tục tiêu thụ những nguồn tài nguyên của thế giới mà không thèm để ý gì tới hậu quả của việc đó. Bởi chưng thế giới đã thay đổi, và chúng ta phải thay đổi cùng với nó.
Khi chúng ta khảo sát con đường đang hiện ra trước mắt, chúng ta nhớ với lòng biết ơn ngưỡng vọng tới những người Mỹ can đảm, vào chính giờ khắc này, đang tuần tra những nơi sa mạc và núi non xa xôi. Họ có điều gì để nói với chúng ta hôm nay, giống như những vị anh hùng tử sĩ nằm bên nghĩa trang Arlington thì thầm qua nhiều năm tháng. Chúng ta tôn vinh họ không phải chỉ vì họ bảo vệ cho tự do của chúng ta, mà còn bởi vì họ là hiện thân của một tinh thần phụng sự; một sự sẵn lòng tìm kiếm ý nghĩa của đời sống trong một điều gì đó vĩ đại hơn chính bản thân họ. Và chính đó, vào chính thời điểm này – một thời điểm sẽ định hình cả một thế hệ - cái tinh thần phụng sự đó phải là tinh thần tràn đầy tâm trí mỗi chúng ta.
Bởi vì dù chính quyền có thể làm và phải làm nhiều tới đâu thì cuối cùng đất nước này vẫn phụ thuộc vào niềm tin và sự quyết tâm của những con người Mỹ. Chính là cái sự tử tế cưu mang người lạ khi đê bao chắn nước bị vỡ, sự vô tư bất vị thân của những người thà phải cắt ngắn bớt giờ làm còn hơn phải thấy một người bạn bị mất việc đã giúp chúng ta đi qua được những giờ phút đen tối. Chính là sự can đảm của người lính cứu hỏa lao mình vào cầu thang tràn ngập khói, và cả sự sẵn lòng của một người cha mẹ đơn thân tự nuôi đứa con của mình, quyết định số phận của chúng ta.
Những thử thách của chúng ta có thể mới. Những công cụ chúng ta dùng để đối mặt và vượt qua thử thách có thể mới. Nhưng những giá trị mà sự thành công của chúng ta phụ thuộc vào – sự cần cù và tính trung thực, sự can đảm và tinh thần chơi đẹp, sự bao dung và sự tò mò ham học, lòng trung và tinh thần ái quốc – những giá trị đó đều là cũ. Những điều này đều là thật. Chúng ta đã sức mạnh tiến bộ âm thầm trong suốt chiều dài lịch sử của chúng ta. Điều nhất thiết phải làm là phải quay lại với những sự thật này. Điều mà chúng ta được đòi hỏi bây giờ là một kỷ nguyên mới của trách nhiệm – một sự nhận thức của mỗi cá nhân người Mỹ rằng chúng ta có nghĩa vụ với chính bản thân chúng ta, với đất nước của chúng ta, và với thế giới, những nghĩa vụ không phải chúng ta lầm lì buộc phải chấp nhận mà là những nghĩa vụ chúng ta vui mừng nắm lấy, đứng vững trong hiểu biết rằng không có gì thỏa mãn tốt hơn cho tâm hồn, không có gì tôi luyện tốt hơn cho tính cách, là trao trọn bản thân chúng ta cho một nghĩa vụ khó khăn.
Đây là cái giá và lời hứa của quốc tịch.
Đây cũng là nguồn của sự tự tin của chúng ta – sự hiểu biết rằng Chúa Trời giao cho chúng ta phần trách nhiệm định hình một số phận bất định.
Đây là ý nghĩa của sự tự do và tín điều của chúng ta – là lý do tại sao những người đàn ông và đàn bà và trẻ nhỏ của mọi chủng tộc và mọi tín ngưỡng có thể cùng về đây chung vui trên công trường tuyệt đẹp này, và đó là lý do tại sao mà một con người mà cha của người đó mới 60 năm trước đây có thể đã không được phục vụ tại một tiệm ăn địa phương giờ lại được đứng ở đây trước các bạn để nói lời tuyên thệ thiêng liêng nhất như thế này.
Vì thế xin hãy đánh dấu ngày này với một sự ghi nhớ, về việc chúng ta là ai và chúng ta đã đi được bao xa. Trong năm nước Mỹ khai sinh, trong những tháng mùa đông lạnh nhất, một nhóm những người yêu nước đã túm tụm lại bên những đống lửa đang tắt dần trên bờ một con sông đóng băng. Thủ đô đã bị tiêu thổ. Kẻ thù đang tiến đến. Tuyết trắng trộn lẫn với máu đỏ. Vào một thời điểm mà thành quả của cuộc cách mạng của chúng ta bị nghi ngờ trầm trọng nhất, người cha của đất nước của chúng ta đã ra lệnh gửi những lời sau tới cho dân chúng:
“Hãy để thế giới tương lai được biết…rằng trong cảnh khốn cùng của mùa đông, khi không còn gì có thể sống sót ngoài niềm hy vọng và đức tin…rằng thành phố và nông thôn, cùng bị đánh động bởi một mối nguy chung, đã cùng đứng lên để đối đầu với [nó].”
Hỡi nước Mỹ. Đối diện với những mối nguy chung của chúng ta, trong mùa đông này của sự gian khó, chúng ta hãy cùng nhớ tới những lời lẽ bất tử này. Với hy vọng và đức tin, chúng ta hãy cùng nhau một lần nữa đi ngược lại những dòng chảy băng giá, và chịu đựng những cơn bão sắp tới. Hãy để con cháu của con cháu chúng ta nói rằng khi bị thử thách chúng ta đã từ chối không chịu kết thúc con đường chúng ta đi, rằng chúng ta đã không quay đầu lại và không nhu nhược; và với ánh mắt của chúng ta nhìn như gắn vào đường chân trời và ân điển của Chúa Trời trên vai ta, chúng ta đã mang tiếp đi món quà vĩ đại là sự tự do để giao nó an toàn tới cho các thế hệ tương lai.
----------------
FULL TRANSCRIPT: President Barack Obama's Inaugural Address
President Barack Obama Delivers Inaugural Address at US Capitol in Washington, D.C.
Jan. 20,
2009
Full transcript as prepared for delivery of President Barack Obama's
inaugural remarks on Jan. 20, 2009, at the United States Capitol in Washington,
D.C. My fellow citizens:
I stand here today humbled by the task before us, grateful for the trust you have bestowed, mindful of the sacrifices borne by our ancestors. I thank President Bush for his service to our nation, as well as the generosity and cooperation he has shown throughout this transition.
Forty-four Americans have now taken the presidential oath. The words have been spoken during rising tides of prosperity and the still waters of peace. Yet, every so often the oath is taken amidst gathering clouds and raging storms. At these moments, America has carried on not simply because of the skill or vision of those in high office, but because We the People have remained faithful to the ideals of our forbearers, and true to our founding documents.
So it has been. So it must be with this generation of Americans.
That we are in the midst of crisis is now well understood. Our nation is at war, against a far-reaching network of violence and hatred. Our economy is badly weakened, a consequence of greed and irresponsibility on the part of some, but also our collective failure to make hard choices and prepare the nation for a new age. Homes have been lost; jobs shed; businesses shuttered. Our health care is too costly; our schools fail too many; and each day brings further evidence that the ways we use energy strengthen our adversaries and threaten our planet.
These are the indicators of crisis, subject to data and statistics. Less measurable but no less profound is a sapping of confidence across our land - a nagging fear that America's decline is inevitable, and that the next generation must lower its sights.
Today I say to you that the challenges we face are real. They are serious and they are many.
They will not be met easily or in a short span of time. But know this, America - they will be met. On this day, we gather because we have chosen hope over fear, unity of purpose over conflict and discord.
On this day, we come to proclaim an end to the petty grievances and false promises, the recriminations and worn out dogmas, that for far too long have strangled our politics.
We remain a young nation, but in the words of Scripture, the time has come to set aside childish things. The time has come to reaffirm our enduring spirit; to choose our better history; to carry forward that precious gift, that noble idea, passed on from generation to generation: the God-given promise that all are equal, all are free, and all deserve a chance to pursue their full measure of happiness.
In reaffirming the greatness of our nation, we understand that greatness is never a given. It must be earned. Our journey has never been one of short-cuts or settling for less. It has not been the path for the faint-hearted - for those who prefer leisure over work, or seek only the pleasures of riches and fame. Rather, it has been the risk-takers, the doers, the makers of things - some celebrated but more often men and women obscure in their labor, who have carried us up the long, rugged path towards prosperity and freedom.
For us, they packed up their few worldly possessions and traveled across oceans in search of a new life.
For us, they toiled in sweatshops and settled the West; endured the lash of the whip and plowed the hard earth.
For us, they fought and died, in places like Concord and Gettysburg; Normandy and Khe Sahn. Time and again these men and women struggled and sacrificed and worked till their hands were raw so that we might live a better life. They saw America as bigger than the sum of our individual ambitions; greater than all the differences of birth or wealth or faction.
This is the journey we continue today. We remain the most prosperous, powerful nation on Earth. Our workers are no less productive than when this crisis began. Our minds are no less inventive, our goods and services no less needed than they were last week or last month or last year. Our capacity remains undiminished. But our time of standing pat, of protecting narrow interests and putting off unpleasant decisions - that time has surely passed. Starting today, we must pick ourselves up, dust ourselves off, and begin again the work of remaking America.
For everywhere we look, there is work to be done. The state of the economy calls for action, bold and swift, and we will act - not only to create new jobs, but to lay a new foundation for growth. We will build the roads and bridges, the electric grids and digital lines that feed our commerce and bind us together. We will restore science to its rightful place, and wield technology's wonders to raise health care's quality and lower its cost. We will harness the sun and the winds and the soil to fuel our cars and run our factories. And we will transform our schools and colleges and universities to meet the demands of a new age. All this we can do. And all this we will do.
Now, there are some who question the scale of our ambitions - who suggest that our system cannot tolerate too many big plans. Their memories are short. For they have forgotten what this country has already done; what free men and women can achieve when imagination is joined to common purpose, and necessity to courage.
What the cynics fail to understand is that the ground has shifted beneath them - that the stale political arguments that have consumed us for so long no longer apply. The question we ask today is not whether our government is too big or too small, but whether it works - whether it helps families find jobs at a decent wage, care they can afford, a retirement that is dignified. Where the answer is yes, we intend to move forward. Where the answer is no, programs will end. And those of us who manage the public's dollars will be held to account - to spend wisely, reform bad habits, and do our business in the light of day - because only then can we restore the vital trust between a people and their government.
Nor is the question before us whether the market is a force for good or ill. Its power to generate wealth and expand freedom is unmatched, but this crisis has reminded us that without a watchful eye, the market can spin out of control - and that a nation cannot prosper long when it favors only the prosperous. The success of our economy has always depended not just on the size of our Gross Domestic Product, but on the reach of our prosperity; on our ability to extend opportunity to every willing heart - not out of charity, but because it is the surest route to our common good.
As for our common defense, we reject as false the choice between our safety and our ideals. Our Founding Fathers, faced with perils we can scarcely imagine, drafted a charter to assure the rule of law and the rights of man, a charter expanded by the blood of generations. Those ideals still light the world, and we will not give them up for expedience's sake. And so to all other peoples and governments who are watching today, from the grandest capitals to the small village where my father was born: know that America is a friend of each nation and every man, woman, and child who seeks a future of peace and dignity, and that we are ready to lead once more.
Recall that earlier generations faced down fascism and communism not just with missiles and tanks, but with sturdy alliances and enduring convictions. They understood that our power alone cannot protect us, nor does it entitle us to do as we please. Instead, they knew that our power grows through its prudent use; our security emanates from the justness of our cause, the force of our example, the tempering qualities of humility and restraint.
We are the keepers of this legacy. Guided by these principles once more, we can meet those new threats that demand even greater effort - even greater cooperation and understanding between nations. We will begin to responsibly leave Iraq to its people, and forge a hard-earned peace in Afghanistan. With old friends and former foes, we will work tirelessly to lessen the nuclear threat, and roll back the specter of a warming planet. We will not apologize for our way of life, nor will we waver in its defense, and for those who seek to advance their aims by inducing terror and slaughtering innocents, we say to you now that our spirit is stronger and cannot be broken; you cannot outlast us, and we will defeat you.
For we know that our patchwork heritage is a strength, not a weakness. We are a nation of Christians and Muslims, Jews and Hindus - and non-believers. We are shaped by every language and culture, drawn from every end of this Earth; and because we have tasted the bitter swill of civil war and segregation, and emerged from that dark chapter stronger and more united, we cannot help but believe that the old hatreds shall someday pass; that the lines of tribe shall soon dissolve; that as the world grows smaller, our common humanity shall reveal itself; and that America must play its role in ushering in a new era of peace.
To the Muslim world, we seek a new way forward, based on mutual interest and mutual respect.
To those leaders around the globe who seek to sow conflict, or blame their society's ills on the West - know that your people will judge you on what you can build, not what you destroy. To those who cling to power through corruption and deceit and the silencing of dissent, know that you are on the wrong side of history; but that we will extend a hand if you are willing to unclench your fist.
To the people of poor nations, we pledge to work alongside you to make your farms flourish and let clean waters flow; to nourish starved bodies and feed hungry minds. And to those nations like ours that enjoy relative plenty, we say we can no longer afford indifference to suffering outside our borders; nor can we consume the world's resources without regard to effect. For the world has changed, and we must change with it.
As we consider the road that unfolds before us, we remember with humble gratitude those brave Americans who, at this very hour, patrol far-off deserts and distant mountains. They have something to tell us today, just as the fallen heroes who lie in Arlington whisper through the ages.
We honor them not only because they are guardians of our liberty, but because they embody the spirit of service; a willingness to find meaning in something greater than themselves. And yet, at this moment - a moment that will define a generation - it is precisely this spirit that must inhabit us all.
For as much as government can do and must do, it is ultimately the faith and determination of the American people upon which this nation relies. It is the kindness to take in a stranger when the levees break, the selflessness of workers who would rather cut their hours than see a friend lose their job which sees us through our darkest hours. It is the firefighter's courage to storm a stairway filled with smoke, but also a parent's willingness to nurture a child, that finally decides our fate.
Our challenges may be new. The instruments with which we meet them may be new. But those values upon which our success depends - hard work and honesty, courage and fair play, tolerance and curiosity, loyalty and patriotism - these things are old. These things are true. They have been the quiet force of progress throughout our history. What is demanded then is a return to these truths. What is required of us now is a new era of responsibility - a recognition, on the part of every American, that we have duties to ourselves, our nation, and the world, duties that we do not grudgingly accept but rather seize gladly, firm in the knowledge that there is nothing so satisfying to the spirit, so defining of our character, than giving our all to a difficult task.
This is the price and the promise of citizenship.
This is the source of our confidence - the knowledge that God calls on us to shape an uncertain destiny.
This is the meaning of our liberty and our creed - why men and women and children of every race and every faith can join in celebration across this magnificent mall, and why a man whose father less than sixty years ago might not have been served at a local restaurant can now stand before you to take a most sacred oath.
So let us mark this day with remembrance, of who we are and how far we have traveled. In the year of America's birth, in the coldest of months, a small band of patriots huddled by dying campfires on the shores of an icy river. The capital was abandoned. The enemy was advancing. The snow was stained with blood. At a moment when the outcome of our revolution was most in doubt, the father of our nation ordered these words be read to the people:
"Let it be told to the future world...that in the depth of winter, when nothing but hope and virtue could survive...that the city and the country, alarmed at one common danger, came forth to meet [it]."
America. In the face of our common dangers, in this winter of our hardship, let us remember these timeless words. With hope and virtue, let us brave once more the icy currents, and endure what storms may come. Let it be said by our children's children that when we were tested we refused to let this journey end, that we did not turn back nor did we falter; and with eyes fixed on the horizon and God's grace upon us, we carried forth that great gift of freedom and delivered it safely to future generations.
--------------------------
20/1/13
VÔ NGÔN
VÔ
NGÔN
Tran Ho Dung
Tran Ho Dung
Lặng
câm ! Hề ! Lặng câm !
Đi - Về , không in dấu
Một đời không tiếng nói
Ai người tri kỷ đây ?
Người. Một đời câm nín
Đá. Muôn đời vô ngôn
phận người và phận đá
Ai vui buồn hơn ai ?
Người mài gươm lên đá
Hiện một dòng phôi pha
Đời nghiêng rơi chiếc lá
Hồn nào vừa đi qua
Tranhodung . Washington .USA. Memorial Day . 2012
Đi - Về , không in dấu
Một đời không tiếng nói
Ai người tri kỷ đây ?
Người. Một đời câm nín
Đá. Muôn đời vô ngôn
phận người và phận đá
Ai vui buồn hơn ai ?
Người mài gươm lên đá
Hiện một dòng phôi pha
Đời nghiêng rơi chiếc lá
Hồn nào vừa đi qua
Tranhodung . Washington .USA. Memorial Day . 2012
Tâm thức
Tâm thức
Trần Hồ Dũng
Chỉ cần một nụ cười
Tâm ta sen hồng nở
Chỉ cần một ánh nhìn
Hồn ta tràn ánh sáng
Nụ cười em vừa tắt
Tâm ta , cánh hoa khô
Em quay mặt bước đi
Lòng ta đầy bóng tối
Bàn chân em ngây thơ
Bước qua đời rất nhẹ
Sao lòng ta già cỗi
Hóa sa mạc ưu phiền
Tâm, khát một nụ cười
Hồn , bóng đêm chờ sáng
Ta bước vào cơn mê
Nghe đời trôi rất lạ
Em là ta ngày trước
Ta là em ngày sau
Ta và em là một
Nở chung đóa vô thường
tranhodung. saigon 2010 - washington 2013
Tâm ta sen hồng nở
Chỉ cần một ánh nhìn
Hồn ta tràn ánh sáng
Nụ cười em vừa tắt
Tâm ta , cánh hoa khô
Em quay mặt bước đi
Lòng ta đầy bóng tối
Bàn chân em ngây thơ
Bước qua đời rất nhẹ
Sao lòng ta già cỗi
Hóa sa mạc ưu phiền
Tâm, khát một nụ cười
Hồn , bóng đêm chờ sáng
Ta bước vào cơn mê
Nghe đời trôi rất lạ
Em là ta ngày trước
Ta là em ngày sau
Ta và em là một
Nở chung đóa vô thường
tranhodung. saigon 2010 - washington 2013
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)