6/8/13

Người nhặt lá




                          

tranhodung

Tôi  đi nhặt những chiếc lá 

còn sót lại 

của mùa thu

để sưởi ấm mùa đông giá rét

mà Thượng đế sau khi  tạo ra trái đất

Ngài mệt mỏi ,  đã ngủ quên

 Mùa đông trở thành món quà 

dành cho những người nghèo

những kẻ khốn cùng

những phận đời hèn mọn

không thể chen chân vào 

những giáo đường trang hoàng rực rỡ

cùng tiếng nhạc reo vui

"Thiên đường dành  cho những kẻ khốn khó"

Người  đã hứa như vậy .

Nhưng  còn bận rộn nghe những lời ngợi ca 

trong các thánh đường

Người    chưa quên những người nghèo 

giữa  mùa đông giá rét

"Chỗ các ngươi là ở Thiên đàng .

"Hãy đợi !"

......

Nhà cách mạng hô to  :

"Ta sẽ tạo nên thiên đường  

ngay trên mặt đất này

Chẳng cần phải đợi đến đời sau

Thiên đường trên mặt đất này

sẽ dành cho những người nghèo !"

Sau khi có được   vinh quang 

( do những người nghèo khó  tạo nên )

 nhà cách mạng  đã  lãng quên

ai đã đội lên đầu mình vòng nguyệt quế

......

Tôi  vẫn còn đi nhặt  lá vàng


Để sưởi ấm 

Những người không còn nơi trú ẩn  

cho  qua mùa đông giá rét


Tôi  vẫn còn đi nhặt 

những chiếc lá vàng

còn sót lại 

của mùa thu

để sưởi những mùa đông

buốt giá hoang vu trên mặt đất


tranhodung .washington.usa. 


                                      

5/8/13

Lời Người trên cây thập tự






Hỡi các ngươi !

Loài người trên trái đất

Ta đem tự do đến cho  kẻ khốn khó

Ta đem tình yêu đến cho kẻ bị nguyền rủa

Ta đem ánh sáng thắp lên trên trái đất tối tăm này

Ánh sáng thắp lên


 Từ Đức tin

 Sự Trông cậy

Từ Tình yêu thương


Ta đem sự sống lại cho người đã chết

Ta rửa và lau khô vết thương của con người

Ta vực dậy  những kẻ  tội lỗi , nghèo hèn

Những kẻ nô lệ

Đứng dậy làm người tự do

Dưới ánh mặt trời

Ta  dạy các ngươi  :

Hãy yêu thương nhau

Hãy yêu thương anh em mình

và yêu thương cả kẻ thù mình !


Ta chỉ mang đến điều tốt đẹp cho con  người

Cớ sao  các ngươi bắt bớ ,đóng đinh ta ?

( Và lời cuối cùng  Người nói với Cha  trên trời ) 

"Cha ôi ! Sao Cha nỡ lìa bỏ con" ? (*)

( Lâu rồi , có người thầm hỏi :

Không biết Người đã gặp được Cha mình chưa? )


-----------------------------------------------
(*)   Mark  15:34 (New Testament) 

4/8/13

LỜI TRẦN TÌNH CỦA GIU-ĐA

       
                                               

LỜI TRẦN TÌNH CỦA  JUDAS
                                                 
                                                      tranhodung

Ta là tên tội đồ

Ngàn năm mang thập giá

đem theo nỗi hàm oan

Chưa nói ra Sự Thật

Nào phải ta bán Chúa

Bằng vào một nụ hôn

Mà vì ta thương Chúa

Xuống thế gian làm người

Ai đem lời dối trá

Viết vào trang thánh kinh

Nào phải ta bán Chúa

Vì lợi cho riêng mình

“Ôi ! Mấy đồng tiền máu

Ngàn năm làm ta đau ! “

Ta là tên tội đồ

Mang thập tự  hàm oan

Hai ngàn năm có lẻ

( và mấy ngàn năm sau ? )

Hãy tin ta -  Giu-Đa

Lời ta là Sự Thật !

Ta «  đóng vai »  bán Chúa

Đó chính là ý Cha !

( điều này ta nói nhỏ
 chắc là Chúa  bỏ qua ! )

«  Lạy Cha ở trên Trời

(để ) danh Cha được tôn thánh

( để ) Nước Cha được đến

(để ) ý Cha được nên ...» (* )

mà con đành mãi mãi

mang tội danh phản đồ

( Ôi ! cái thập tự giá
Nghìn năm làm ta đau ! )

Hỡi con người trần thế

Có tin lời ta chăng ?

Lời ta là sự thật

Giấu kín mấy ngàn năm

Nếu không tin , cứ hỏi

Chúa Trời ngồi trên cao !

( Sau này ,khi ngươi chết
Có hỏi, cũng không sao ! )

 Bạn bè ta ngày ấy

vườn Ghết-Sê-Ma –Nê

cả thảy đều biết rõ

Sự thật như thế nào

Họ,  một tuồng như nhau

Biết mà không dám nói

Họ  khôn ngoan quá đỗi

Nên được phong Thánh cả

Ngồi chơi nơi nước Trời !


Chỉ mình   ta chân thật

(và khờ khạo tin Người ? )

Nên ngàn năm khổ đau

Ngàn năm vác thập giá

Đi tìm lời giải oan

T.H.D.

--------------

(*) : Kinh Lạy Cha




3/8/13

hạt bụi



      
      Trần Hồ Dũng


Xưa là hạt bụi
Chúa thổi hồn vào
Bụi nương trần thế
làm người trăm năm
Mai hồn đi mất
Thân xác nào còn
Trở về hạt bụi
Nỗi buồn đi quanh

Ta  và hạt bụi

Hạt bụi là ta

Bụi  ngàn năm trước 
Bụi  ngàn năm sau
Bụi , người  năm trước
Bụi , người hôm qua   
Bụi bay vào mắt
Hay ta  -  Nỗi niềm


31/7/13

VÀNG PHAI






VÀNG PHAI

                                           tranhodung 



người nhặt chút tàn phai

ép vào trang thư cũ

mai này không gặp nhau

hương xưa 

còn đọng lại



người nhặt chút   tro tàn

thả vào lòng biển cả

mai này không còn nhau

còn biển khơi 

sóng vỗ


tranhodung .washington.usa.2012 . 

Hoa Kỳ Dung Tam Tế

July 30, 2013



Nguyễn-Xuân Nghĩa - Người Việt

"Hoa Kỳ Nhìn Từ Bên Ngoài"


Đừng Bị Ù Tai Vì Nhiễu Âm - Nên Nhìn Vào Thực Tế Kinh Tế Quốc Tế.... 

* Hoa Kỳ vẫn phục hồi trước các nước *  



Từ vài tháng qua, người ta bắt được nhiều tín hiệu trái ngược về tình hình kinh tế toàn cầu sau năm năm chấn động. 

Trong các nền kinh tế công nghiệp hoá, Hoa Kỳ đã phục hồi nhanh nhất. Âu Châu chưa ra khỏi cơn khủng hoảng và Nhật Bản mới bắt đầu áp dụng những giải pháp cải tổ táo bạo để đẩy lui làn sóng suy trầm. Ngoài thế giới công nghiệp hóa, nền kinh tế có sản lượng thứ nhì của thế giới là Trung Quốc cũng khởi sự cải cách và có đà tăng trưởng thấp hơn. Rốt cuộc, kịch bản "Tầu vượt Mỹ" chỉ là ảo vọng....

Giữa khung cảnh đó, vụ thành phố Detroit bị vỡ nợ vì thu vào không đủ cho gánh nợ hơn 18 tỷ, trong đó phân nửa là nghĩa vụ về hưu bổng và y tế phải chi ra mà chẳng có nguồn thu. Đã vậy, hôm 24, Tổng thống Barack Obama lại mở chiến dịch vận động dư luận cấp cứu kinh tế với lối giải thích kỳ lạ về nguyên do của Tổng suy trầm và hậu quả cho giới trung lưu.

Tức là kinh tế Hoa Kỳ chưa phục hồi?

Hôm Thứ Hai 29, đến lượt một chuyên gia cao cấp của Bắc Kinh đả kích lập luận bi quan về triển vọng kinh tế của Trung Quốc. Justin Lin (Lâm Nghị Phu) là người có thẩm quyền: từ Đài Loan đào thoát qua Hoa lục năm 1929, ông tốt nghiệp tiến sĩ kinh tế tại Chicago để là viên chức ngân hàng Trung Quốc, rồi qua làm Phó Chủ tịch và Kinh tế trưởng của Ngân hàng Thế giới từ 2008 đến năm ngoái, trước khi về làm cố vấn kinh tế cho lãnh đạo Bắc Kinh.

Nghĩa là kinh tế Trung Quốc chưa đến nỗi nào?

Bài viết này không đề cập đến chuyện "kinh tế cũng là chính trị" – xin để tuần sau! – mà cố trình bày những nguyên nhân sâu xa hơn, khiến Hoa Kỳ đã phục hồi sớm nhất trong các khối kinh tế lớn của thế giới. May ra, ta khỏi bị hiểu lầm về những lý luận hàm hồ của các chính khách.


***


Trước hết, thế giới trôi vào khủng hoảng tài chánh rồi suy trầm từ năm 2008 vì lý do chính là vay mượn quá nhiều sau khi tiêu thụ quá mức tiết kiệm. Nói đến điều ấy, ai cũng có thể nghĩ Hoa Kỳ là thủ phạm vì tiêu thụ chiếm đến 72% của Tổng sản lượng, trong khi các nước đang phát triển, kể cả Trung Quốc, đã có mức tiết kiệm rất cao và nhờ vậy mà có tiền cho Mỹ vay để duy trì một thất quân bình quá lớn và quá lâu, đến vài chục năm.

Trong hoàn cảnh đó mà bảo Hoa Kỳ hồi phục sớm nhất là một nghịch lý nhuốm mùi "phục Mỹ"....

Thật ra, trong sự vận hành của kinh tế toàn cầu với tác động tương hằng từ xứ này qua xứ khác, lời phê phán đạo đức chỉ là trò chính trị. Thí dụ như dân Đức hy sinh tiết kiệm cho dân Hy Lạp tiêu xài quá mức nên mới gây khủng hoảng trong khối Euro. Hoặc Bắc Kinh thắt lưng buộc bụng người dân để lấy dự trữ ngoại tệ rất cao cho Mỹ vay nhằm gây sức ép với Hoa Kỳ... Truyện ngụ ngôn con ve sầu ca hát và tiêu hoang nên mắc nợ con kiến chắt bóp tiết kiệm chỉ là... truyện. Sự thật lại đơn giản như một bản kế toán. 

Xin lỗi quý độc giả về chuyện khó hiểu này!

Quốc gia nào cũng có hai sinh hoạt là sản xuất và tiêu thụ. Khi sản xuất nhiều hơn tiêu thụ thì được một khoản dư dôi là tiết kiệm. Nếu tiết kiệm nhiều hơn số đầu tư thì được thặng dư trong cán cân chi phó hay trương mục vãng lai. Số thặng dư phải được đầu tư ra ngoài, tức là xuất cảng tiền tiết kiệm, hay xuất cảng tư bản. Ngược lại, nếu tiết kiệm nội địa ít hơn đầu tư thì phải nhập cảng tiết kiệm, hay tiếp nhận đầu tư của nước ngoài. Theo định nghĩa kế toán, trương mục vãng lai và trương mục đầu tư phải cân bằng, với kết số bằng số không. Thâm hụt trương mục vãng lai phải được bù đắp bằng tư bản nhập nội.

Từ khái niệm trừu tượng đó, xin nhớ thêm rằng xuất cảng tư bản có nghĩa là nhập cảng số cầu từ nước khác. Vì vậy, khối tiết kiệm và tiêu thụ mới ảnh hưởng đến ngoại thương, xuất nhập cảng. Chính sách ngoại thương là kết quả của tình trạng chi thu, tiêu thụ và tiết kiệm bên trong. Và các nước muốn can thiệp vào ngoại thương để nâng xuất cảng và giảm nhập cảng thì có thể nghĩ đến giải pháp hối đoái, như phá giá để dễ hàng bán ra với giá rẻ hơn và giảm số nhập cảng vì giá đắt hơn. Những biện pháp can thiệp này tác động ngược vào số tiêu thụ và tiết kiệm nội địa....

Sau mấy trăm chữ về một chuyện khó hiểu, xin trở lại vấn đề chính là sức tiết kiệm của từng nước. Dĩ nhiên là nó tùy vào nếp văn hóa, tâm lý bi quan hay lạc quan về tương lai, mà cũng lệ thuộc vào chánh sách kinh tế hay những ràng buộc về tổ chức, với chỉ dấu tổng hợp là mức tiêu thụ so với Tổng sản lượng.

Mức trung bình của nhiều nền kinh tế lớn trên toàn cầu là ở trên 50% Tổng sản lượng GDP. Hoa Kỳ có số tiêu thụ quá cao (tiết kiệm quá thấp), bằng 70-72%. Trung Quốc thì ngược lại, với số tiêu thụ chỉ bằng 35-37% Tổng sản lượng.

Yếu tố quan trọng nhất là các khối kinh tế này không biệt lập mà tác động vào nhau. Việc Mỹ phải nâng mức tiết kiệm (giảm mức tiêu thụ) lại liên hệ với việc Trung Quốc phải tăng mức tiêu thụ. Sợi dây chuyển lực giữa hai nhu cầu này là ngoại thương, và gián tiếp hơn, là hối suất đồng bạc.

Nhưng việc điều chỉnh còn tùy thuộc vào tình trạng khép mở, tự do nhiều hay ít, của hai nước.

Hoa Kỳ trôi vào khủng hoảng vì nợ cao, tiết kiệm thấp do nhiều yếu tố tâm lý (lạc quan) hay chính trị, thậm chí sự hao tốn cho chiến tranh. Yếu tố quan trọng là vì có nền kinh tế mở nhất, với cơ chế linh động nhất: thế giới càng tiết kiệm nhiều dân Mỹ càng tiêu thụ mạnh và tiết kiệm của thiên hạ tràn vào Mỹ càng tạo ra thịnh vượng và hiệu ứng là tâm lý phồn vinh... giả tạo.

Năm năm qua, Hoa Kỳ đụng đáy sớm nhất, dân chúng bóp bụng trả nợ, doanh nghiệp gia tăng tiết kiệm và đang xây dựng lại một nền móng quân bình hơn. Mức độ tự do của cơ chế khiến nuớc Mỹ ứng phó nhanh nhất. Nhưng trình độ dân chủ của chính trị cũng khiến các chính trị gia phát biểu lung tung để kiếm phiếu và gây ra ấn tượng sa sút của Hoa Kỳ.

Ngược lại, Trung Quốc trì hoãn nhu cầu cải cách mức tiêu thụ quá thấp được thấy từ 10 năm trước, tới khi Tổng suy trầm xuất hiện năm 2008 lại còn thổi lên một núi nợ khổng lồ. Nếu trong 10 năm tới, xứ này cần nâng mức tiêu thụ từ 35% lên 50% để có cơ cấu quân bình hơn thì vừa phải đạt mức tăng trưởng hơn 10% một năm vừa tái phối trí tài nguyên từ khu vực nhà nước qua các hộ gia đình. Là điều bất khả về chính trị vì thế lực của đảng viên và cán bộ nhà nước. Do tình trạng bất khả này, đà tăng trưởng kinh tế Trung Quốc chỉ còn ở khoảng 3-4% một năm.

Vì vậy 10 năm tới là 10 năm thoái trào của Trung Quốc và sự tái xuất hiện của siêu cường Hoa Kỳ mà nhiều người cứ tiên đoán là đang đi vào tiêu vong!


_____________________

Chỉ có tại Hoa Kỳ

Một học khu tại tiểu bang Indiana cho biết là năm ngoái đã tốn 300 ngàn đô la thực phẩm mà làm học sinh bị đói. Chỉ vì học khu Carmel Clay áp dụng sáng kiến của Đệ nhất Phu nhân Michelle Obama là cung cấp bữa trưa lành mạnh hơn cho học sinh, họ tốn tiền mua rau cỏ trái cây mà chẳng ai muốn ăn nên cuối cùng thì vào thùng rác. Bà Giám đốc chương trình thực phẩm là Linda Wireman còn cho biết học sinh than phiền rằng chúng về nhà với bụng rỗng. Chủ quan duy ý chí của nhà nước để đẹp lòng lãnh đạo?

Source : Nguyễn-Xuân Nghĩa - Báo  Người Việt  / Dainamax