12/12/08

THƠ Lê Sơn Thạch : VÀNG PHAI MẤY ĐỘ

Nhớ
Ta bỗng nhớ em như rừng nhớ gió,
Như con nai vàng nhớ bãi cỏ non,
Như con dế mèn ngóng đợi hoàng hôn,
Và ta nhớ những mùa trăng cũ.

Con chích choè còn tự hào có tổ,
Cớ sao ta sứ mãi lang thang,
Ngất ngưỡng say trên cuộc điêu tàn,
Cười nghiêng ngả trên dòng hoang phế!
Ta ngồi đấy nghĩ buồn Thượng Đế,
Bỏ ta một mình mòn mỏi đợi em.

Trăng thao thức đợi rừng đêm trở giấc,
Rừng lặng im như ngậm mối căn hờn.
Ta với rừng là hai kẻ cô đơn,
Không hẹn ước mà thành tri kỷ.

Rừng với ta là muôn điều kỳ bí,
Còn với em ta có vạn cổ sầu.
Em xa rồi mà ta có hay đâu,
Chợt thấy nhớ mới biết mình chia cách.

Rừng Mã Đà - 1982



Vẫn Còn
Ngựa hồng ta nát vó câu,
Đời còn ngây ngất giọt sầu rã riêng.
Trên dòng thác đổ triền miên,
Mùa thu vẫn có mây hiền hoà trôi;
Vẫn còn em đứng bên đời,
Vẫy tay cho gió lả lơi áo hồng.
Vẫn còn một khoảng trời trong,
Cho chim xây tổ, cho ong kết đàn.


Ta về khơi đống tro tàn,
Còn nghe hơi ấm trong than lửa gầy…



Cung Thương Ngày Cũ

Mười bảy tuổi đã nghe hồn biêng biếc,
Trôi lênh đênh cùng biển rộng sông dài;
Anh ngượng ngùng dạy em vũ Thiên Thai,
Mùa lưu diễn có em lòng chợt ấm.
Anh nhìn em, thương con chim én nhỏ,
Ngập ngừng rung đôi cánh mộng ngây thơ,
Đêm liên hoan tưng bừng muôn pháo nổ,
Về trường xưa anh mãi nhớ vu vơ…

Hai mươi tuổi lòng anh cơn bão nổi,
Tim rạt rào tìm kiếm những âm xưa.
Hồn anh rộng nên tình em mỏi cánh,
Một chiều đông, con chim én bay về.

Anh đón em trên miền chiêm bao thần thánh,
Suốt bốn mùa biên trấn thương ca.
Đây mê cung xin em cứ bước vào,
Rượu tình đó xin mời em uống cạn
(…)
Cho em say đắm đuối mắt thiên nga,
Cho em say quên trời rộng, trăng ngà,
Cho em chết một linh hồn nhỏ dại…

Anh thuở đó như dòng sông lưu lạc,
Mà thuyền em đầy ắp những màu trăng,
Anh phiêu bạt để thuyền em quạnh vắng,
Ngồi ôm con mòn mỏi nét phai tàn!
Em vẫn hát: “Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội”
Lời ru ngọt ngào toả ấm nôi con,
Anh vẫn lang thang, hồn bạc màu sương khói,
Đời lãng du đành khép lại từ đây
(…)

Anh bây giờ co ro trong vỏ ốc,
Nhớ miên man trăng nước Ngũ Hành Sơn…
(…)

Bài này do con gái của tác giả là Lê Hoàng Thanh Thuỷ ghi lại theo trí nhớ với lời nhắn gửi: “Xin lỗi Ba, bài này rất dài, con không nhớ hết, còn thiếu sót nhiều câu”. Tác giả cũng thấy tiếc nhưng cảm thấy thế vẫn tạm đủ nên để vậy.



Tìm Nhau
Men theo phấn bụi thời gian,
Tìm chiếc lá úa trên ngàn thu phong,
Lần trong từng cánh mây hồng,
Tìm màu mắt biếc nghìn trùng xa khơi.
Lần theo từng nẻo cuộc đời,
Tìm trong kỷ niệm bóng người thiên thu.
Tìm trong khói nhạt, sương mù,
Tóc thề buổi ấy bây chừ về đâu?

Tìm nhau tóc đã phai màu,
Biển xanh nay hoá cồn dâu mất rồi!!!



Khúc Thương Ca
Em mơ gì khi bờ vai vừa xoã tóc,
Đi vào đời như một cuộc viễn du;
Em ước gì khi hồn vừa thêu nắng,
Dang đôi tay đón ánh mặt trời?

Em ngày đó ngu ngơ: Con én nhỏ,
Như hạt sương mai e ấp trên cành.
Chợt hôm nao trời lên giông bão,
Em chơi vơi trong hạnh phúc ngậm ngùi!

Hạnh phúc nhỏ nhoi như hạt bụi,
Và mong manh hơn sợi tơ trời;
Hạnh phúc hiếm hoi như mưa tháng hạ,
Và đắng cay hơn mọi cay đắng trên đời!

Vì yêu anh em một đời lận đận,
Gạo cơm đâu để nuôi lớn nụ cười;
Vì yêu anh nên em thành cô phụ,
Để mỏi mòn chờ đợi… tháng ngày trôi!

Vì yêu anh em cam lòng chịu thiệt,
Còn đâu em đời dệt gấm thêu hoa!
Anh xấu số nên khiến em bất hạnh,
Đành trăm năm chung một khúc thương ca!


Rồi Một Ngày
Ta về đây mang mang hồn viễn khách,
Đã mềm môi qua ngàn chén rượu cay;
Bỗng thấy đời chỉ là bọt biển,
Mắt miệng đã mù, sầu vẫn chất đầy!

Ta về đây làm con sông u uẩn,
Mà hồn ta đầy những rong rêu.
Bài hát cũ sao ta nghe xa lạ,
Tỉnh cơn say, đời ngã bóng chiều!

Ta về đây gọi tên mình để nhớ,
Và để quên, hết những ngày qua.
Còn gì đâu? Chỉ đôi bàn tay trắng,
Nhìn tương lai: Dòng nước cuốn mờ xa!


Bên Bờ
Sông nước mãi cuốn trôi,
Sao ta vẫn đứng yên một chỗ!
Ta đứng đây biết đến bao giờ?
Ôi, chút mộng hải hồ,
Đành vùi trong chăn ấm,
Nằm co ro nghe tháng năm mòn;
Nước tiễn đưa bao xác lá vàng,
Thân ta nặng nên chìm sâu đáy vực…

Sông ơi! Lòng ta mơ ước,
Một ngày nào về với đại dương…


Hương Xưa
Người về tìm lại hương xưa,
Mưa giăng phố cũ, nắng thưa ngõ chiều.

Ta về phố chợ đìu hiu,
Dừng chân lá đổ, nghe chiều tan hoang.
Về nghe từng cánh thu vàng,
Nghe em dệt nỗi cơ hàn thâu đêm.
Ta về như máu về tim,
Như con suối nhỏ đi tìm nguồn xưa…

Ta về đập vỡ gương xưa,
Nghe chiều rưng rức, nghe thơ nghẹn ngào.
Mười năm: một giấc chiêm bao,
Dừng chân phố cũ nghe màu tóc sương!

Từ yêu mây nước bềnh bồng,
Ngày đi để lại bên sông nỗi buồn.
Thương em ngày đó mưa cuồng,
Xa em ngày đó mộng còn biếc xanh;
Bây giờ mây khói xây thành,
Yêu em ta ngắt một cành phù dung…



Ra Đi
Ta như một vệt khói buồn,
Sợi len trong nắng, sợi luồn trong mưa.
Đêm qua nghe gió chuyển mùa,
Đàn lên Tư Mã, đàn mờ Văn Quân.
Ta yêu ta – Tình lặng câm,
Ra đi trong tiếng đàn trầm trầm rơi.
Ta đi nắng xế ngậm ngùi,
Nhớ trời hoa gấm, nhớ đời ca xang.
Ta đi cơn mộng vừa tàn,
Thương em sầu đợi bên hoàng hôn phai !



Hun Hút Đường Trần
Lê Sơn Thạch

Đời em thuyền nhẹ mong manh quá,
Ta chỉ là tên thuỷ thủ bất tài;
Ta cũng cố đưa em về bến đỗ,
Em ngại ngùng mặc năm tháng nổi trôi.
Ta cũng muốn dìu em qua muôn trùng sóng vỗ,
Đưa em xa vùng gió cát điêu linh,
Đưa em về miền trăng nước yên bình,
Sao em vẫn sợ đời cơn biển động!

Em có biết, từ sự chết đã ươm mầm sự sống,
Và tình yêu mọc từ nỗi cô đơn;
Có tình yêu nào không nước mắt tủi hờn,
Có vinh quang nào không xây bằng máu?!

Chiếc lá lung linh, ơi người tình bé nhỏ,
Giọt thương yêu rụng từng cánh ngập ngừng :
Ngày lê thê và đường dài hun hút,
Ta một mình đếm bước tha hương!



Mùa Xuân Không Trở Lại

Rồi từ đó mùa xuân không trở lại,
Ta mất em là mất cả quê hương;
Như hòn cuội lăn khắp vạn nẻo đường,
Bao năm tháng ta là tên du mục.

Cánh mai vàng nở hoài trong ký ức,
Mà mùa đông thì cứ mãi lê thê;
Rượu giang hồ đã bao lần say khướt,
Trời bao la sao chim én không về?

Ta từng có bạn bè đăm bảy đứa,
Từng bao phen tuý ngoạ sa trường*
Đêm giao thừa nghe tiếng vạc kêu sương,
Lòng rạo rực nghe mùa xuân chậm bước.

Rồi từ đó theo dòng sông lưu lạc,
Đi lang thang nghe biển gọi ta về;
Để đêm đêm nghe tiếng sóng vỗ bờ,
Ta chợt thấy tình yêu như bọt biển!

Em ra đi, mang mùa xuân đi mất,
Ta còn đây chiếc lá úa ven đường,
Ta còn đây một hạt bụi vô thường,
Bay vất vưởng giữa đời hiu hắt!

Rồi từ đó theo đàn chim biệt xứ,
Ta mãi bay vào tháng năm mù sương;
Ta lắng nghe từng mùa đi rất lạ,
Mà trong ta sao chẳng thấy mùa xuân!!!

* Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu. (thơ Lương Châu Từ)


Mùa Xuân Nơi Đâu

Vài con chim ủ rũ,
Run rẩy trên cành khô ;
Chim nhìn nhau thầm hỏi
Mùa xuân chừ nơi mô?

Một con ong lìa tổ,
Mải miết bay tìm hoa.
Đầy trời bông tuyết trắng
Mùa xuân ôi mờ xa!

Hàng thông già lặng lẽ,
Soi bóng giữa trời sương;
Đợi gió về lay nhẹ,
Ngân dài mấy cung thương.

Mưa rơi, mưa cứ rơi,
Cho đời không chút nắng;
Mùa xuân còn xa vắng
Biết chờ ai, đợi ai?

Người đi, còn đi mãi,
Đường trần ôi quá xa,
Dừng chân chiều xuân tái,
Biết nơi đâu quê nhà?!


Dấu Chân Chim

Em đến tự thuở nào,
Cho đời xanh xanh lá,
Cho mùa xuân vào hạ,
Xanh một vùng chiêm bao.

Em đến tự thuở nào,
Cây cỏ bỗng xôn xao,
Nhìn bay bay tà áo,
Sao ta bỗng nghẹn ngào.

Ta nghe cơn buốt lạnh,
Trong tim mình lắng sâu,
Ta còn gì nữa đâu,
Sòng đời vừa thua trắng.

Em đến rồi em đi,
Cơn mưa chiều mùa hạ,
Ta buồn buồn, nhớ nhớ,
Thương hoài bước chim di…


Khi Những Lưu Dân Trở Về

Phải xưa ta là rừng
Nên hồn ta xanh ngát,
Em bơ vơ cánh vạc
Về hát mãi trong sương.

Ta đi tìm đau thương,
Mang vào đời chất ngất,
Bao cánh hồng héo hắt,
Rụng dần trong lãng quên.

Con oanh về ngủ yên,
Trên tình xưa đã chết.
Ta về đây đốt hết,
Những năm tháng cuồng điên.

Ta như những lưu dân,
Tìm quê hương đã mất.
Trên đường chiều hiu hắt,
Chuông giáo đường ngân vang.

Chuông gieo nỗi bình yên,
Cửa Thiên Đường đã mở.
Ta sấp mình sám hối,
Xin làm con chiên ngoan…

Được đăng bởi GÓP TƠ LÒNG vào lúc 23:43 0 nhận xét


Tâm Sự...

Em mãi mãi là đỉnh cao Everest,
Ta chỉ là tên thám hiểm bất tài.
Em huy hoàng từ một cõi thiên thai
Ta tàn tạ trên vùng mưa phù phiếm.

Em mãi mãi là khung trời kỷ niệm,
Ta tâng tiu từng giây phút ngọc ngà.
Dẫu cho đời chỉ là giấc Nam Kha,
Tình em mãi là dòng sông vô lượng.

Phải chăng em về qua rừng thần thoại,
Như người tình "Ngàn Lẻ Một Đêm"?
Rồi mai đây trong trận chiến êm đềm,
Ta vĩnh viễn là tên chiến bại.

Xin em mãi là nhà tu khổ hạnh,
Để ta làm một kẻ hành hương,
Để được nghe trong lời kinh nguyện,
Chút ngọt ngào man mác yêu thương.

Em mãi mãi là vì sao lạ,
Là ngọn hải đăng của biển cả mênh mông,
Kẻ lạc đường mong tìm nơi ánh sáng,
Mà bóng đêm là tiếng nói vô cùng!!!


Từ Khi

Từ em lìa cội xa nguồn
Sông xưa êm biếc thành cuồng lưu dâng.
Từ em bạn với phong trần,
Ta về ta đắp mộ phần cho ta!

Rượu nồng nhớ buổi quan hà,
Tàn y rũ cánh dưới tà huy bay;
Đàn chùng nhớ ngón tay gầy,
Cho mưa cung oán lên ngày phù dung.

Từ em theo dấu mây hồng,
Có con cuốc lẻ bên sông gọi buồn.
Đành rằng cuối bể, đầu nguồn,
Sao nghe thương nhớ ngập hồn vô biên.

Vắng rồi tiếng hát chim uyên,
Lẻ loi cánh nhạn về miền xa xăm,
Xa rồi những bước chân thầm,
Chờ bao la gọi, trăm năm quay về…



Nửa Đời
Ta buồn đã quá ba mươi,
Tóc dăm sợi trắng, nửa đời vắng không.
Ta buồn bẻ kiếm quăng sông,
Ta, tên vô đạo múa ngông chém Trời.
Nửa đời nghe nhịp tim lơi,
Giận đời ta hát, yêu người ta si


Nửa đời ôi còn lại gì!
Ngẩng đầu cười ngất, bỏ đi cũng vừa…


Về Nguồn

Người hỡi người! Xin chào nhau lần cuối,
Ta trở về nguồn ôn lại nét kinh thư;
Ta về nguồn ca bài ca bất tử,
Dù ngàn năm… thù hận cũng phai mờ.

Ta xếp tàn y, thắng yên lưng ngựa,
Gọi bốn phương mưa gió hãy dừng chân,
Cho ta về tắm dòng sông thanh thủy,
Cho ta về như một đứa con hoang.

Hỡi những rừng, truông, khe, suối!
Ta gửi lời từ biệt đến cho ngươi.
Trên núi cao có còn chim đậu?
Ta, con chim cô độc, ngậm ngùi đi.

Ta lần theo dấu mòn quá khứ.
Bản tình ca lạc giữa trời quên.
Mộng hải hồ bỏ lại ngoài biên trấn,
Ta đi tìm một cõi bình yên…

Ta về đây dẫu ngày xưa vàng võ
Tình bao la ta ươm lại mùa sau
Cây lại xanh và muôn hoa lại nở
Và tim ta dòng máu vẫn tươi màu…

Ta không muốn lênh đênh ngoài muôn bến
Mây cứ lang thang và gió mãi giang hồ
Ta dừng lại bên bờ sông dĩ vãng
Em vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn bơ vơ…


Về Trên Phố Núi
Ngày nào về đây lặng đứng trên đồi,
Nhìn xuống phố phường chìm dưới mưa rơi;
Rặng liễu đìu hiu, gục đầu tóc rũ,
Ta chợt thấy ta lạc lõng giữa đời.

Ngày nào về bên dòng suối êm đềm,
Ta chẳng còn gì để nói yêu em,
Nhìn bóng thời gian, nghe con suối hát,
Nghe tình lắng sâu trong máu trong tim.

Ngày nào về đây lặng lẽ bên hồ,
Trên cành thông buồn chim hót vu vơ.
Sao em không cười, sao em không khóc?
Sao em dỗi hờn, sao em hững hờ?

Ngày nào về trên phố núi sương mù,
Nghe tiếng cồng ngân trong gió âm u;
Tình đã tan theo từng mùa lá chết,
Còn biết tìm đâu lời hẹn thiên thu!!!


NGUỒN : trích trong tập thơ " VÀNG PHAI MẤY ĐỘ " . Nhà thơ LÊ SƠN THẠCH

( Tác giả hiện sống và làm việc tại Hoa Kỳ : Indochina Cultural & Service Center of Tacoma - Washington state -USA )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét