20/11/08

Lữ : Em sẽ gọi anh mỗi ngày

Lữ

Em sẽ gọi anh mỗi ngày [chuyên đề TRUYỆN CỰC NGẮN]




Tự nhiên, tôi muốn dừng lại. Nhiều người hỏi tôi: “Có chuyện gì không vậy?” Tôi trả lời: “Không, chẳng có chuyện gì đáng tiếc xảy ra giữa hai chúng tôi cả.”

Chúng tôi đã sống bên nhau suốt bốn mươi năm trời. Và tôi phải thành thật nhìn nhận rằng nàng là một người vợ hiền thục, đảm đang, chăm lo cho gia đình hết lòng. Còn tôi là một người khá thành công trong công việc làm ăn của mình. Nhìn bề ngoài, chúng tôi là một cặp vợ chồng lý tưởng, hạnh phúc với ba đứa con nay đã khôn lớn, mỗi đứa đều có gia đình riêng vững vàng.

Nhưng rồi tôi muốn dừng lại. Tôi muốn có thêm không gian cho riêng mình. Sống với nhau lâu như vậy, thân thể và tâm hồn của chúng tôi như muốn dính liền vào nhau. Thật khó mà phân biệt được đâu là cánh tay của tôi, và đâu là cánh tay của nàng. Tôi muốn uống trà, nàng đi lấy. Nàng muốn ra thư viện mượn sách, tôi chở nàng đi. Con người của tôi trở thành một phần thân thể nàng và con người nàng trở thành một phần của thân thể tôi. Chúng tôi dính vào nhau lúc nào không hay; xa nhau một chút thì cảm thấy thiếu thốn. Rồi tâm hồn của chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi không phân biệt được đâu là nỗi buồn, niềm vui của chính mình và đâu là nỗi buồn, niềm vui của người kia.

Tôi nói: “Chúng mình nên sống xa nhau một thời gian. Anh cần có không gian để tìm lại chính mình.” Nàng khóc: “Anh đi đâu, em theo đó. Anh cần hiểu mình thêm, thì em sẽ giúp anh. Em nấu cơm cho anh ăn. Anh khỏi cần phải làm gì hết, chỉ cần dành thời gian để nhìn lại mình mà thôi.”

Vậy mà cuối cùng, nàng chấp nhận. Nàng nói: “Anh đi xa một thời gian đi. Em chăm lo chuyện nhà, chờ anh. Nhưng anh nhớ mang theo điện thoại di động. Em sẽ gọi cho anh mỗi ngày.”


Pháp, 14-07-2008

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét